Chương 2


Cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào tuyến thể, Lưu Hiên Thừa cảnh giác cuộn tròn người lại trong cơn mơ màng buồn ngủ.

Người phía sau khẽ cười một tiếng, trực tiếp vươn tay xé toang miếng dán ức chế của cậu. Cánh tay dài vươn ra, chóp mũi lần này dán sát vào tuyến thể trần trụi. Triển Hiên say mê ngửi gáy cậu, mùi hương bánh kem trái cây tươi mát và ngọt ngào.

Lưu Hiên Thừa nhíu chặt lông mày, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi mang tính sinh lý, nắm chặt tay rồi lại buông lỏng.

Hành động kích động, gào thét chỉ khiến cậu mệt mỏi và trông như một kẻ điên. Triển Hiên nhìn cậu giống như nhìn một đứa trẻ gây rối, đợi cậu xả hết sức lực sẽ thuận tiện làm những gì anh muốn. Bài học này chỉ cần một lần là đủ.

Kết quả của sự phản kháng là bị ăn tát. Đánh vào mông còn đỡ, nếu bàn tay lớn kia rơi xuống tiểu huyệt thì chỉ vài cái là có thể khiến cậu đau đến bật khóc, cuối cùng vừa đau vừa sướng bị Triển Hiên chơi cho đến tê dại, ngày hôm sau đến đi lại cũng khó khăn.

Mềm mỏng một chút có thể khiến Triển Hiên dịu dàng hơn, nhưng sự ham muốn phá hoại ẩn sâu trong xương tủy anh không thể kìm nén lâu. Khi bờ vai rộng lớn từng mang lại cảm giác an toàn như ngọn núi sụp đổ bao trùm lấy cậu, giống như một chiếc lưới kín mít không kẽ hở, cậu chỉ có thể liên tục tỏ vẻ yếu ớt, cầu xin nhẹ một chút, em chịu không nổi.

Lưu Hiên Thừa luôn chọn phương án có lợi nhất để thực hiện, sức lực cậu có hạn, sẽ không làm chuyện ngu ngốc tự chuốc lấy khổ sở.

Đùi cậu dễ dàng bị người phía sau kéo mở, đưa vào vật khổng lồ đã hưng phấn từ sáng sớm. Quy đầu sưng to bằng quả trứng ngỗng dễ dàng lướt qua toàn bộ cửa huyệt.

Khi bị đỉnh chạm vào hột le, Lưu Hiên Thừa khẽ rên rỉ, quay đầu vùi vào gối, chất vấn: "Anh không có việc gì khác để làm mỗi ngày sao?"

Triển Hiên không để ý đến cậu, ngón tay thon dài tách nhẹ hai cánh thịt huyệt màu hồng nhạt, kẹp lấy quy đầu đang rục rịch, vừa lọt vào chốn tiên cảnh ấm áp ẩm ướt này anh đã sướng đến mức ngừng thở, không đợi tiểu huyệt thích nghi đã bắt đầu thúc đẩy nhẹ nhàng.

Triển Hiên nhéo lấy âm vật nhạy cảm mong manh rồi rung lắc nhanh, dỗ dành nộn huyệt tiết ra nhiều dâm thủy hơn.

Lưu Hiên Thừa không chịu nổi kiểu chơi tình dục khiêu dâm này của anh. Âm vật nhanh chóng sưng to bằng quả anh đào, bị kẹp lại xoay tròn và nảy lên. Không lâu sau, cậu run rẩy bụng dưới, phun ra một lần.

Triển Hiên mổ hôn gáy cậu, đầu răng thăm dò vị trí xâm nhập, một mặt dùng thứ dương vật có kích thước kinh người kia miết dịch mật vừa phun ra lên tiểu huyệt.

Lưu Hiên Thừa vẫn còn đang trong giai đoạn không cảm ứng sau cực khoái, nộn huyệt xinh đẹp, long lanh bị tàn phá lại bị tên xấu xí hung tợn kia thúc mạnh thêm vài cái. Đã bị Triển Hiên chơi đến mức này, cậu không muốn kêu lên như một dâm phụ nữa, cụp mắt kiềm chế rên rỉ nhẹ.

Triển Hiên giả vờ chu đáo thủ dâm cho dương vật cương cứng của Lưu Hiên Thừa, để che đậy việc nửa thân dưới của anh càng ngày càng vượt quá giới hạn, thậm chí còn cọ xát theo dịch mật trơn ướt trượt vào gần hết quy đầu.

"Đau quá, ra ngoài!" Lưu Hiên Thừa vốn tưởng rằng anh cũng chỉ giống như những lần trước là chơi cho cậu bắn ra rồi thôi, nên vẫn nhịn không hành động. Nhưng thứ đồ chơi như lừa này hình như đang muốn chui vào trong huyệt cậu.

Lưu Hiên Thừa đau đến mức hoa mắt, eo thon bị một tay Triển Hiên khống chế, khiến cậu có cảm giác hoảng sợ như cơ thể sắp bị xuyên thủng.

"Đúng là yếu đuối, em sờ xem mới vào được bao nhiêu?" Triển Hiên kéo tay cậu chạm vào chỗ nối giữa dương vật và tiểu huyệt, khuôn mặt tuấn mỹ từng được Lưu Hiên Thừa khen ngợi nhiều lần giờ đây như ác quỷ đến từ địa ngục, không nói một lời ôm chặt Lưu Hiên Thừa cùng nhau đắm chìm vào vực sâu dục vọng.

Lưu Hiên Thừa bị buộc phải chạm vào cơ quan sinh dục gân guốc đó. Nó hống hách nhảy múa trong lòng bàn tay cậu, thể hiện sự đáng sợ của mình.

"Bảo bối, giúp anh kẹp ra, anh sẽ không đi vào, được không?" Triển Hiên hôn nhẹ vai cậu, dịu dàng như đang giảng đạo lý với trẻ con.

Lưu Hiên Thừa biết nếu anh không đạt được mục đích sẽ chỉ dùng những thủ đoạn quá đáng hơn để giày vò mình, đành phải vươn tay ôm lấy quy đầu của anh, dùng tiểu huyệt cọ xát, muốn kết thúc cơn ác mộng này càng nhanh càng tốt.

Thịt huyệt mềm như đậu phụ nịnh nọt bao lấy dương vật, Triển Hiên bị sự chủ động của cậu kích thích đến tê dại da đầu, nâng cằm Lưu Hiên Thừa lên và hôn lưỡi với cậu.

"Bảo bối ngoan lắm." Triển Hiên vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, để lộ đôi mắt tinh xảo của Lưu Hiên Thừa, nhìn cậu đấu tranh giữa dục vọng và sự ngây thơ.

Không tự biết mình đang quyến rũ người khác, ngây thơ đến mức khiến người ta muốn hủy hoại. Triển Hiên lại vô cớ bắt đầu tức giận, "Tiểu huyệt sao vô dụng thế, vừa nhỏ vừa chặt, đến quy đầu cũng không ngậm vừa."

Lưu Hiên Thừa đã quen với tính khí thất thường của anh trên giường, không nói gì, chỉ tiếp tục vặn eo cọ xát, muốn anh nhanh chóng bắn ra.

"Anh không nên xót em, đồ sói con bạc tình." Triển Hiên nghiến răng nghiến lợi, "Đáng lẽ bây giờ anh phải đánh dấu em, thao dương vật vào trong huyệt của em kết nút, bắn đầy tử cung và khoang sinh sản của em, để em mười chín tuổi đã mang thai con của anh." Triển Hiên lật người đè Lưu Hiên Thừa xuống, nắm lấy hai tay cậu đóng chặt lên đỉnh đầu.

Bàn tay kia đỡ lấy bụng dưới cậu, cơ thể Lưu Hiên Thừa rất mềm, Triển Hiên dễ dàng dùng đầu gối tách hai chân cậu ra thật rộng.

Vật của Triển Hiên như một thanh sắt nóng bỏng đang thúc đẩy trong thịt huyệt cậu. Lưu Hiên Thừa luôn có ảo giác rằng giây tiếp theo mình sẽ bị xuyên thủng thật sự.

"Chồng thao em đến khi mang thai, ngực sưng sữa có được không? Chồng mua sữa cho em uống nhiều lần như vậy, có phải đến lúc em cho chồng bú sữa rồi không? Mang bụng bầu về trường, các bạn học có hỏi em không, Hiên Thừa, sao cậu lại thành má nhỏ rồi?"

Sự giày vò cả về sinh lý và tâm lý khiến Lưu Hiên Thừa, người vốn luôn bình tĩnh, sắp sụp đổ. Trước sự áp chế tuyệt đối, cậu không có sức phản kháng.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Triển Hiên trầm đục tăng tốc độ động tác, một dòng tinh dịch lớn bắn ra trên tiểu huyệt sưng đỏ. Anh thở dốc vươn tay xoa tinh dịch vào trong huyệt, mới miễn cưỡng kiểm soát được dục vọng hung bạo nảy sinh do không thể đánh dấu hoàn toàn.

Lưu Hiên Thừa mất điểm tựa ngã xuống giường, bất lực ôm lấy cơ thể mình.

Triển Hiên nghe thấy tiếng cậu thút thít, nhíu mày cúi xuống muốn ôm cậu bé vào lòng an ủi.

Lưu Hiên Thừa bất ngờ vung tay lên, giáng cho anh một cái tát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro