Chương 321 -330

Chương 321: Nhất định sẽ bao hết phòng bán vé để ủng hộ

Vốn dĩ cô đã ủng hộ Tống Như, tin tưởng cô ấy có thể diễn tốt vai diễn này. Nhưng tận mắt thấy cô ấy gặp loại tình huống này, còn có thể gặp nguy không loạn. Biểu diễn mạnh mẽ như vậy, không hề sợ hãi, thật sự khâm phục.

"Dương Tổng có thể để ý đến cô, thật sự là rất có mắt nhìn."

"Chẳng trách gần đây cô nhận được nhiều lời mời như vậy. Hóa ra là vì nhân vật này."

"Bây giờ lại càng ủng hộ tôi hả?" Tống Như mỉm cười nói.

Cô biết rất rõ, ngay từ đầu Thượng Quan Lệ chỉ xuất phát từ lập trường của một người phụ nữ bằng việc đi ủng hộ cô. Vì cô ấy cũng là diễn viên, biết rõ thời kì này đối với hành trình ngôi sao của Tống Như có bao nhiêu quan trọng. Cô ấy nói ủng hộ Tống Như, là không muốn tạo thêm áp lực cho cô. Nhưng bây giờ nhìn thấy hành động của Tống Như, từ đáy lòng cô rất mong chờ nhân vật này, mong chờ bộ phim này.

"Trong giới này, mỗi một khắc đều có nhân vật mới, mỗi người đều có đặc điểm riêng của mình, thoát khỏi thế giới này, lấy được tài nguyên phù hợp với mình nhất thật sự rất khó khăn. Tình huống cạnh tranh kịch liệt như vậy, là muốn không ngừng nâng cao mình, ứng phó với nhân vật mới." Thượng Quan Lệ bưng ly rượu đỏ, bình tĩnh nói.

Thời điểm này, Tống Như đã làm vô cùng tốt.

"Nếu có thể dùng phương pháp này lưu lại hình ảnh của mình trên màn hình lớn. Thật là một chuyện rất hạnh phúc."

"Sau này công ty của chúng ta lại có thêm một người có thực lực."

"Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, cũng vẫn kiên trì đi con đường của mình, kiên trì với lựa chọn của mình."

"Ngày chiếu phim điện ảnh đó, tôi nhất định sẽ bao hết phòng bán vé để ủng hộ."

Thượng Quan Lệ nhiệt tình, vui vẻ vì Tống Như.

Vốn dĩ cô cho là Tống Như đã phải chịu áp lực, rơi vào đường cùng nên mới nhận nhân vật này. Không thể tưởng tượng được, cô ấy lại chuẩn bị tốt như vậy, hơn nữa còn hoàn thành rất tốt.

"Tôi chỉ muốn tự bước đi trên con đường của mình, không muốn nói đến chuyện tương lai." Cô không muốn tiếp tục chủ đề này, thay vào đó, cô nói: "Gần đây hình như tôi luôn tham dự mấy hôn lễ."

"Có phải không muốn tham dự hôn lễ mà là muốn người khác tham dự hôn lễ của cô hay không?" Thượng Quan Lệ cười nói.

Tống Như lườm, bỗng dưng nghiêm túc nói: "Chúng tôi đã quyết định vào ngày phim điện ảnh ra mắt sẽ công bố tin tức kết hôn."

Khác với việc công bố chính thức về các mối quan hệ của các cặp đôi trước đây. Lần này, họ thật sự muốn công bố hôn nhân của bọn họ trước mắt mọi người.

"Vậy thì tốt quá. Nhưng dường như tôi chưa từng nghe các cô kết hôn như thế nào?" Thượng Quan Lệ tò mò nhìn cô.

Tống Như bị cô ấy hỏi như vậy, không khỏi nghĩ tới ngày bọn họ kết hôn. Rõ ràng mới là lần thứ hai họ gặp mặt, nhưng lại là quyết định lớn nhất trong đời. Bây giờ nhớ tới, cô vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.

"Chúng tôi đúng lúc gặp nhau ở Ủy ban."

"Cái gì?"

"Tôi ngăn anh ấy lại hỏi, có muốn xem xét đối tượng kết hôn với tôi không?"

"........"

"Sau đó chúng tôi đi công chứng."

"......"

Năm giờ chiều, hôn lễ của Vân Trạch được tổ chức tại nhà thờ ở phía đông của khách sạn. Khách khứa lần lượt xuất hiện rồi ngồi dưới xem hôn lễ.

Diệp Lăng Huyên vẫn luôn chú ý tới bóng dáng của Tống Như. Khi cô ta ngồi vào bàn rồi vẫn chăm chú nhìn Tống Như. Hơn nữa ánh mắt còn tràn ngập thù hận.

Nhưng Tống Như cũng không đáp lại cái gì, cả quá trình cô vẫn luôn mỉm cười ưu nhã, bên cạnh luôn có Dương Gia Cửu bảo vệ.

Ban đêm chính là lúc vợ chồng mới cưới tổ chức tiệc mừng.

Đương nhiên cũng là cơ hội tốt của mọi tầng lớp, rất nhiều người đại diện đều nhân cơ hội này, chúc phúc giúp nhân vật mới, cũng sẽ hết mình vì nghệ sĩ của mình tranh thủ tìm tài nguyên tốt.

Hiện tại Tống Như và Thượng Quan Lệ đã không cần ra sức tranh thủ tìm đạo diễn, cũng ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc. Chỉ vì gần đây Diệp Lăng Huyên hành động, kéo Tống Như vào chủ đề, phóng viên cũng rất tò mò công việc của cô trong khoảng thời gian này. Rốt cuộc cô có tham gia diễn "Mảnh vỡ hồi ức " hay không, đã thành tâm điểm sự chú ý của mọi người. Còn có một số người tò mò rốt cuộc cô sẽ đáp ứng vòng nghệ sĩ này như thế nào?

Dường như cô luôn là một người có vóc dáng nóng bỏng, dù có làm gì đi nữa, cô vẫn luôn trở thành nhân vật tiêu điểm.

Sau khi bọn họ vừa mới đi vào bữa tiệc, Dương Gia Cửu liền nhận được một cuộc gọi từ hội nghị quốc tế, anh nhất định phải rời khỏi một chút đi xử lý.

Tống Như mặc một chiếc váy dài khẽ gật đầu, đứng ở cửa chào anh.

Lúc này một người phụ nữ năm mươi tuổi rất ưa nhìn, nắm tay của một người đàn ông nước ngoài cùng nhau đi vào sảnh bữa tiệc.

Người phụ nữ, Tống Như cũng không lạ lẫm gì

Nhưng cô không ngờ lại gặp bà ta ở chỗ này.

Cô đã sớm nghe nói mẹ của Bùi Lạc Phong đã kết hôn với một người nước ngoài hơn bà mười tuổi. Bây giờ gặp nhau, Tống Như cũng không có ý định tránh đi, mà chỉ khẽ gật đầu. Nhưng đối phương căn bản chẳng thèm để ý tới cô, hừ một tiếng liền bước nhanh hơn.

"Sao vậy?" Người đàn ông kia thấy có gì đó không đúng, dừng lại hỏi.

"Không có gì, chẳng qua chỉ đụng phải người chướng mắt. Lúc đó nếu không vì cô ta, con trai em sao có thể rơi vào tình huống này." Bà Bùi không khách khí liếc Tống Như, hận không thể vạch trần bộ mặt của cô trước mặt mọi người.

"Là cô ta sao? Có muốn anh giúp em hả giận hay không?"

"Không cần phải để ý đến cô ta. Hôm nay ít nhất phải để cho vợ chồng Vân Trạch chút mặt mũi." Bà Bùi nói rồi kéo người đàn ông tiếp tục đi lên phía trước.

Dù phát sinh chuyện gì, Bùi Lạc Phong chán nản vô danh như ngày hôm nay, đúng là do Tống Như tạo ra.

Sau khi thấy mặt, Tống Như cũng thấy không thoải mái, cô càng không muốn nhìn thấy người nhà họ Bùi, nhưng vẫn còn phải dự hôn lễ.

Cách đó không xa, Trương Vân nhìn thấy cảnh này, đúng lúc Diệp Lăng Huyên đi nhà vệ sinh, cô ta liền đi tới trước mặt Tống Như: "Đã lâu không gặp."

Tống Như chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."

Trương Vân thấy cô như vậy, cũng rất biết điều tự giễu nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, cô và Dương Gia Cửu có quan hệ từ lúc nào?"

"Nếu tôi nói ra, cô cũng chỉ nghĩ đó là một trò cười thôi." Tống Như bình tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng, thanh âm trầm tĩnh nói.

"Vậy sao? Chúng ta ở trong giới giải trí này, ai mà chẳng có chuyện cười. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng chỉ dựa vào đám fans hâm mộ chúc phúc, các cô sẽ hạnh phúc cỡ nào. Trong giới này sẽ chúc phúc cho các cô sao?" Khóe miệng Trương Vân tươi cười dần trở nên lạnh lẽo.

Tống Như chỉ nhìn cô ta, nghe nói thế cũng không trả lời.

"Bây giờ cô có Dương Gia Cửu bảo vệ cho cô, bất kỳ ai cũng kiêng kị thế lực của anh ta. Cho nên sẽ không tìm cô gây chuyện, nhưng tình huống này có thể tiếp tục bao lâu? Có lẽ chẳng qua cũng chỉ như một giấc mơ, trèo cao ngã đau là chuyện trong nháy mắt, cô nói xem." Trương Vân nói xong cầm ly rượu vang đi ra ngoài.

Người khác chúc phúc sao?

Tống Như nghĩ lại những lời cô ta nói, cảm thấy độ ấm trên người dần trở nên lạnh lẽo.

Chương 322: Không ai có thể lên mặt với cô ấy

Nhưng tâm trạng của cô chỉ sa sút trong chốc lát. Dù không có lời chúc phúc của bọn họ thì sao nào, cô đã là vợ của Dương Gia Cửu, đây chính là hạnh phúc của cô, cũng là sự thật không thể thay đổi.

Sau khi Tống Như khôi phục lại tâm trạng thì nhìn thấy Trần Viễn đi tới.

"Tổng Giám đốc có lẽ cần xử lý một thời gian ngắn, vậy nên kêu tôi qua đây giới thiệu phu nhân với vài đối tác của Đại Thiên."

"Nhất định phải đi sao?" Tống Như rất không thích bầu không khí ở đây, nhất là khi biết rõ có rất nhiều người đều đang bàn luận về cô ở sau lưng.

"Rất nhanh sẽ kết thúc thôi." Trần Viễn nói, đưa cho Tống Như một ly sâm banh, sau đó dẫn cô đi đến trong sảnh tiệc rượu.

Từ người chế tác nổi tiếng đến đạo diễn, lại đến các ngôi sao điện ảnh có chút tiếng tăm trên quốc tế, và vài bên đầu tư ngoài vòng giải trí, Tống Như chỉ đi một vòng, đã chào hỏi được không ít người.

"Vị này là ngài Tôn Ý Minh, hiện tại là hội trưởng của hội liên hiệp điện ảnh, diễn viên đặc cấp của quốc gia, đạo diễn nổi tiếng, đã từng là đạo diễn của rất nhiều tác phẩm nhận được lời khen ngợi của quốc tế.

Hoá ra, người mà Dương Gia Cửu muốn để Trần Viễn đưa Tống Như đến gặp chính là người này.

Lúc này, bà Bùi và chồng bà ta cũng đang ngồi bên cạnh, lúc nhìn thấy Tống Như, sắc mặt rất khó coi.

Tống Như không hề quan tâm đến bọn họ, mắt chỉ nhìn ông Tôn đó: "Ông Tôn, xin chào, ngưỡng mộ đã lâu, tôi kính ngài một ly."

Ông Tôn nghiêng người nhìn Tống Như một lúc, lại không cầm lấy ly rượu, mà lạnh nhạt nói một câu: "Cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé không tiếng tăm, không có tư cách cụng ly với tôi."

Câu này, âm vang có lực, trong chốc lát cả sảnh đều trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn qua bên này, cảm thấy Tống Như rất uất ức.

Quan hệ của Tôn Ý Minh với chồng thứ hai của bà Bùi, trên việc làm ăn cũng hay qua lại. Cho nên biết Bùi Lạc Phong bị huỷ trên tay Tống Như, đương nhiên sẽ không để Tống Như được đẹp mặt.

Lúc này, Tống Như vẫn đang giơ ly rượu lên, động tác dừng lại.

Cô được Dương Gia Cửu bảo vệ rất tốt, đã rất lâu không bị người ta ra mặt như vậy rồi. Lại thêm hôm nay nơi này long trọng như vậy, coi như mất mặt trước tất cả những nhân vật nổi tiếng.

Sau này, người ta sẽ nhìn cô như thế nào? Mấy lời nghị luận kia chỉ sợ là có tăng chứ không giảm.

Lúc này, Dương Gia Cửu sẽ xử lý thế nào?

Trong lúc Tống Như bình tĩnh đứng thẳng người, chuẩn bị thu lại ly rượu đang giơ lên, một người xuất hiện bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, an ủi cô, một tay cầm lấy ly rượu trong tay cô: "Không biết, tôi có tư cách này không nhỉ?"

Lúc này, ánh mắt của ông Tôn xẹt qua một tia sáng, vậy mà lại là Dương Gia Cửu?

"Người đại diện của cô ấy là tôi, tôi đặc biệt để trợ lý đưa cô ấy qua đây kính rượu với ông Tôn. Không ngờ cái giá của ông Tôn lại lớn như vậy, đến tôi cũng không có tư cách kính ông một ly. Nói như vậy, ở đây còn ai có tư cách đó đây?"

Sắc mặt của ông Tôn hơi biến, trầm tiếng không vui: "Tổng Giám đốc Dương, nói thế nào thì tôi cũng là trưởng bối của cậu."

"Đã là trưởng bối, nói ra lời như vậy, thì càng không nên rồi."

"Cậu... Vậy mà dám vì một ả diễn viên, cãi lại tôi như vậy."

"Cô ấy quả thực chỉ là một nữ diễn viên, nhưng vậy thì sao? Cô ấy là người của Dương Gia Cửu tôi, có thể toàn quyền đại diện cho tôi. Có người muốn lên mặt với người của tôi, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn. Huống hồ, đối phương còn là một ông già quyền cao chức trọng như ông, tôi cũng chỉ muốn tỏ chút thái độ, bất kỳ ai đều không thể bắt nạt cô ấy, cho dù là người có danh tiếng có địa vị, cũng không được."

Dương Gia Cửu một bên đặt ly rượu xuống, một bên đưa Tống Như rời đi.

"Đã làm điện ảnh, vẫn là chuyên nghiệp một chút sẽ tốt hơn."

Ý trên mặt chữ, đừng đụng vào người của anh. Càng đừng vọng tưởng làm bất kỳ điều gì với Tống Như.

Đợi bọn họ đi đến nơi ít người, Dương Gia Cửu mới nhỏ tiếng hỏi Tống Như: " Xảy ra chuyện gì vậy?"

Biểu cảm của Tống Như có chút phức tạp, kể lại đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện: "Có lẽ là vì mẹ của Bùi Lạc Phong là vợ của người làm phim đó. Hình như bọn họ có quan hệ rất tốt với ông Tôn."

Bây giờ cô không có tác phẩm nào trong tay, không tránh được mồm miệng của mấy người đó. Nói đến cùng, vẫn là vì cô không có chỗ đặt chân ổn định.

Dương Gia Cửu tỉ mỉ nhìn vào đôi mắt của Tống Như, sau đó dùng lực nắm lấy tay cô: "Anh sẽ không buông em ra đâu."

Tống Như nhìn góc nghiêng của anh, trong tim cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bọn họ cùng nhau quay về sảnh bữa tiệc, sau khi rất nhiều người chú ý đến, đều lộ ra biểu cảm không giống nhau.

Vốn cho rằng Dương Gia Cửu chỉ âm thầm bảo vệ Tống Như, bây giờ ở nơi long trọng thế này, cũng công khai bảo vệ cô, thực sự khiến người ta thấy kinh ngạc.

Sự thực lại lần nữa chứng minh, Tổng Giám đốc Dương là thật lòng với Tống Như.

Tống Như ở bên cạnh Dương Gia Cửu, nghe anh nói chuyện với những nhân vật lớn, đồng thời rất khéo léo trả lời những vấn đề mấu chốt của đối phương. Cô càng thêm dùng sức nắm lấy tay Dương Gia Cửu.

Không cần biết trong cái giới giải trí này tồn tại bao nhiêu sự thù hằn ác ý, băng lãnh, không cần biết bọn họ mưu cầu danh lợi địa vị như thế nào, cô đều tin chắc bên cạnh mình sẽ luôn có một người, không ngại mưa gió mà đứng cạnh cô, trở thành người tránh gió cho cô.

Trong chớp mắt, cô cảm thấy cho dù Dương Gia Cửu có cần mạng của cô, cô cũng sẽ không do dự mà đưa cho anh.

Dương Gia Cửu cảm nhận được lực nắm tay anh của Tống Như, cúi đầu ghé vào tai cô nói nhỏ: "Vợ à, có phải em dùng lực quá rồi không?"

Lúc này, vị trí bọn họ đứng ngay chính diện, với cả ánh đèn rất sáng, câu dẫn ánh mắt của mọi người.

Tống Như tự nhiên cười một cái, âm thanh dịu dàng: "Nếu không dùng lực, sợ anh sẽ buông tay."

Cô cũng chẳng thể nào phớt lờ được lời bình luận của người khác, cô chỉ rất rõ, lúc này, Dương Gia Cửu là chỗ dựa duy nhất của cô.

Dương Gia Cửu đột nhiên buông tay, sau đó đối mặt với Tống Như: "Đột nhiên anh muốn làm một việc."

Âm thanh vừa tuôn ra, anh đã ở trước mặt tất cả mọi người, hôn lên cánh môi của Tống Như.

Người bên cạnh đều không hề nghĩ đến, bọn họ sẽ ở trong đám cưới của người khác, hôn nhau trước mặt mọi người.

"Hôn thật rồi sao?"

"Ôi trời ơi, Tổng Giám đốc Dương thật sự rất thương cô ấy, thế mà kích động như vậy luôn."

"Chắc là vì muốn nói với tất cả mọi người, mối quan hệ ân ái của bọn họ."

Với sự bất an của Tống Như, Dương Gia Cửu muốn dùng phương thức này để sưởi ấm cho cô, cũng muốn nói với những người đang đợi xem trò cười của Tống Như, anh yêu cô nhiều biết mấy, yêu đến vĩnh viễn không buông tay cô ra.

Sau đó, Dương Gia Cửu buông Tống Như ra, kéo lấy tay cô, cầm theo ly rượu, đi đến trước mặt cô dâu chú rể.

Lúc này Vân Trạch ôm lấy cô dâu, nói đùa: "Tổng Giám đốc Dương, tốt xấu gì cũng là đám cưới của tôi, để lại cho tôi chút hào quang với."

"Thật sự rất xin lỗi." Tống Như cầm lấy ly sâm banh, đem theo ý xin lỗi mà nói.

"Tôi ở Đại Thiên nhiều năm thế rồi, trước nay chưa từng thấy Tổng Giám đốc Dương bảo vệ ai như vậy. Cô thật sự là trường hợp đặc biệt của anh ấy, chỉ là, hy vọng cô có thể sớm quen với những thứ này, đối mặt với nó, bằng không Tổng Giám đốc Dương sẽ phải gánh vác nhiều lắm đó."

"Tôi biết rồi." Tống Như gật đầu.

"Cô đã rất cố gắng rồi, mong đợi ngày cô trở nên chói sáng."

Nói xong, bọn họ cùng nhau cụng ly.

Bọn họ cùng là người của Đại Thiên, nên thân mật như người một nhà.

Chương 323: Phỏng vấn

Bọn họ ở bên này vui vẻ chúc mừng, ở phía xa, Trương Vân nhìn bóng lưng Dương Gia Cửu và Tống Như kề vai sát cánh bên nhau, tức đến mức một hơi uống cạn ly sâm banh trong tay. Tống Như nói không sai, cô ta thực sự không đủ tư cách đi chế nhạo bọn họ. Lúc đó Tống Như ký kết hiệp ước với Ole, thế mà cô ta còn tuyên bố muốn đánh chủ ý lên người Dương Gia Cửu, kết quả, bạn gái chính thức của người ta lại đang ngồi đối mặt với cô ta.

Thậm chí, cô ta còn hiểu nhầm phía sau Tống Như có giấu một người bạn trai không thể xuất hiện ngoài ánh sáng.

Bây giờ nghĩ lại, những lời mà trước đó cô ta nói hoàn toàn là tự vả miệng mình.

Cô ta chỉ là không cam tâm, tại sao Tống Như có thể giành được tài nguyên tốt như vậy, có được người đàn ông tốt như thế.

Lúc này, bên ngoài sảnh tiệc rượu bắt đầu nổi lên dông tố, các phóng viên truyền thông đợi ở ngoài cửa khách sạn, muốn phỏng vấn những nghệ sĩ, tham gia tiệc rượu ngày hôm nay.

Các nghệ nhân nhìn thấy đám phóng viên dưới cái thời tiết tồi tệ thế này vẫn kiên trì phỏng vấn, buộc phải dừng lại bước chân, mỉm cười trả lời câu hỏi.

Trong số đó, cũng có Trương Vân và Diệp Lăng Huyên. Hôm nay Trương Vân đưa theo Diệp Lăng Huyên đến, cũng là vì để tăng thêm khí chất và hào quang.

"Tổng Giám đốc Trương, nghe nói đêm nay Tống Như cũng có đến đây, thân là bà chủ cũ của cô ấy, hai người gặp lại nhau, là tình huống thế nào vậy?"

"Bây giờ cô ấy phát triển rất tốt, tôi chúc phúc cô ấy." Trương Vân mỉm cười đáp lại, ngữ khí rất rõ ràng.

"Vậy người mới mà cô đang đào tạo Diệp Lăng Huyên cần bao lâu mới có thể đạt được như của Tống Như vậy?"

"Lăng Huyên có thể trở thành nghệ sĩ ký kết hiệp ước với công ty chúng tôi, là vì bản thân cô ấy có đủ thực lực, chứ không phải vì bất kỳ người nào khác, trong mắt tôi, cô ấy là một diễn viên vô cùng ưu tú."

Bên khác, phóng viên cũng hỏi Tống Như cùng một câu hỏi như vậy.

"Cô Tống, đêm nay cô và Tổng Giám đốc Trương Vân của công ty Oatles có nói chuyện với nhau chưa?"

"Cô Tống, gần đây có tin tức nói cô thay thế Trần Thấm trở thành nữ chính của bộ phim đó, còn vì vậy mà lùi lại rất nhiều hoạt động quảng cáo, là thật sao?"

Tống Như đã dự định được các phóng viên sẽ hỏi như vậy, vậy nên rất bình tĩnh mà nhìn người đàn ông bên cạnh.

Loại câu hỏi này, đương nhiên phải do người môi giới giải quyết.

Dương Gia Cửu cười, bảo vệ Tống Như càng thêm chặt chẽ: "Tống Như là một nghệ sĩ vô cùng có thực lực, tài nguyên thích hợp với cô ấy vô cùng nhiều, giải trí Đại Thiên sẽ tìm cho cô ấy vị trí thích hợp nhất."

Nghĩa trên mặt chữ, Đại Thiên không có ý muốn chôn giấu Tống Như.

Câu trả lời này tuy đã thừa nhận địa vị của Tống Như ở Đại Thiên, nhưng lại không có bất kỳ hồi âm có tính thực chất nào, tuyệt đối là đang đánh thái cực.

Tống Như tự nhiên cong lên khoé môi.

"Tổng Giám đốc Dương, bây giờ có rất nhiều người so sánh Tống Như với người mới, anh có để ý không?"

"Anh đang nói về cái gì?"

"Gần đây có rất nhiều bài viết so sánh Tống Như với nữ nghệ sĩ mới đang rất hot tên là Diệp Lăng Huyền."

"Không biết." Dương Gia Cửu vô cùng thẳng thắn trả lời.

Anh chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn Đại Thiên, mỗi ngày xử lý chuyện của nghệ nhân trong công ty mình còn không kịp, nào có thời gian mà đi quan tâm ba cái người mới bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện trong giới diễn viên? Lại nói, thời đại bây giờ, người thành danh thì rất nhiều, lẽ nào Dương Gia Cửu phải quen biết hết từng người bọn họ sao?

Phóng viên lập tức hiểu ý của Dương Gia Cửu.

Mấy người đó chỉ là nhân vật không liên quan.

"Vậy, hỏi thêm một câu hỏi có hơi riêng tư. Cuối cùng, hai người định bao giờ sẽ đăng ký kết hôn vậy?"

Bây giờ bọn họ vừa mới công bố yêu đương, cái vấn đề kết hôn này.

Dương Gia Cửu không có trả lời bất kỳ câu gì, chỉ cười với ý vị sâu xa, các phóng viên biết có hỏi cũng chẳng moi ra được tin tức gì, lập tức tránh đường.

Dương Gia Cửu mở rộng áo gió, trực tiếp vén lên bả vai Tống Như, trong ánh đêm, bộ dáng hai người cùng nhau tiến lên phía trước, lưu lại trong ánh mắt tất cả mọi người.

Tuy cô dâu chú rể đêm nay rất hạnh phúc, nhưng bọn họ cũng cực kỳ tương xứng.

Câu trả lời của Dương Gia Cửu với phóng viên rất nhanh đã truyền đến tai Diệp Lăng Huyền. Lúc này cô ta mới phát hiện, bản thân cô ta trong mắt bọn họ, căn bản không đáng được nhắc đến, cô ta hot rồi, cũng xuất hiện tại rất nhiều buổi lễ trao thưởng, nhưng cô ta có thể khoe mẽ như vậy, đều là vì Tống Như vắng mặt.

Nếu như Tống Như có mặt, sẽ còn có vị trí cho cô ta nữa sao?

"Tổng Giám đốc Trương, sau này đừng để truyền thông so sánh tôi với Tống Như nữa, tôi không muốn để bản thân làm trò cười trong miệng thiên hạ." Diệp Lăng Huyên cúi thấp đầu nói, trước đó cô ta dương dương tự đắc như vậy, cho rằng bản thân nhân khí mạnh hơn Tống Như, hoàn toàn là vì bên ngoài tâng bốc tán tụng.

Trước nay cô ta chưa từng kỹ đến, thực ra cô ta căn bản không so được với Tống Như.

"Ừm, cô chỉ cần an tâm làm tốt chuyện của mình là được." Trương Vân nhìn theo hai người Dương Gia Cửu đi ngày càng xa, thở dài một tiếng.

............

Sau bữa tiệc rượu tân hôn của Vân Trạch, Dương Gia Cửu và Tống Như tiếp tục lên top tìm kiếm, bức ảnh của bọn họ cũng đứng ở vị trí bắt mắt nhất trên mạng, nhưng Tống Như chỉ vội vã lộ mặt một chút, rồi lập tức quay về đoàn làm phim, yên tâm mà quay chụp.

Chỉ là lúc này, cô được rất nhiều giải thưởng công khai nhắc tên, thậm chí còn có triển vọng đạt được giải thưởng nữ diễn viên có điều kiện tốt nhất năm nay, nhưng cô lại vắng mặt tại buổi lễ trao giải, căn bản không hề xuất hiện.

"Tống Như thật sự vì bộ phim đó mà vứt bỏ nhiều đến vậy sao?"

"Tôi thật sự cảm thấy tôi không hề thích sai người, Tống Như không phải vì danh lợi mà diễn xuất, cô ấy chứng minh bản thân mình làm đến nơi chơi đến chốn, điểm này, xứng đáng để tất cả những Fan hâm mộ chúng ta học theo."

"Tôi mong chờ bản mới của Tống Như, không cần biết kỹ năng diễn xuất của cô ấy thế nào, tôi cũng đều ủng hộ."

"Chắc không phải do công ty cố ý lăng xê đó chứ? Để cô ấy lặn đi trước, sau đó thu được độ hot?"

Không cần biết bên ngoài bình luận về Tống Như kiểu gì, cô có thể quay lại giới giải trí làm việc đã là một kỳ tích, trong mấy tháng ngắn ngủi, thành công quay về vị trí nữ diễn viên lưu hành nhất trong nước, đồng thời sắp sửa đi đến vũ đài quốc tế, nhưng khoảng thời gian này, cô lại lựa chọn một bộ phim thích hợp, đồng thời chuyên tâm đóng phim, cự tuyệt rất nhiều lời mời thời thượng xuất sắc.

Tương lai của cô sẽ thế nào, tất cả mọi người ai nấy đều rất mong chờ.

......

Bởi vì sự nỗ lực của Tống Như, tốc độ hoàn thành phim của cô rất cao, đã quay được hơn một nửa rồi, hôm nay vừa kết thúc công việc, Dương Gia Cửu đã đặc biệt đến đoàn làm phim đón cô.

"Không phải chiều nay có cuộc họp sao? Sao lại qua đây rồi?"

"Có một việc, nhất định phải do em tận mắt chứng kiến." Dương Gia Cửu mở cửa, kéo Tống Như lên xe.

"Chuyện gì? Quan trọng vậy sao?" Tống Như vô cùng kinh ngạc, hôm nay hình như không phải ngày đặc biệt gì.

Dương Gia Cửu chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, ừ một tiếng: "Rất quan trọng."

Tống Như vừa hay nhân cơ hội này, nghỉ ngơi một chút, vừa mở mắt, xe đã dừng ở trước cửa biệt thự.

"Về nhà?"

Tay của Tống Như bị anh nắm lấy, cùng nhau mở của bước vào, chỉ là hôm nay, nhà của bọn họ hình như trở thành một bộ dạng khác, khắp nơi đều đặt những bông hồng màu đỏ, lại thêm chiếc chăn có đôi có cặp và những dụng cụ khác, còn có cả bữa tối thịnh soạn trên bàn.

"Anh bố trí từ lúc nào vậy." Tống Như vui vẻ quay lại ôm lấy Dương Gia Cửu: "Cảm ơn anh đã có lòng, nhưng anh đặc biệt đón em về nhà, là muốn cùng nhau ăn tối sao?"

"Em đến gần một chút mà xem." Dương Gia Cửu năm tay cô, đến bên cạnh sofa rồi ngồi xuống.

Lúc này Tống Như mới chú ý đến chiếc hộp tinh mĩ được đặt trên bàn nhỏ uống trà, bên trong chỉ có một quyển sách "Mảnh vỡ hồi ức".

Chương 324: Cô có thứ người khác không có

"Chuyện này là điều đầu tiên anh muốn chia sẻ với em, tân hôn vui vẻ!" Dương Gia Cửu nghiêm túc kéo tay cô, nói với cô.

"Gia Cửu..." Tống Như nhìn quyển sách kia, hạnh phúc hơn bất kỳ ai.

Bởi vì khoảnh khắc này là của riêng hai người họ.

"Còn nữa cơ, đi đến phòng ngủ xem một chút." Dương Gia Cửu kéo cô đẩy cửa phòng ngủ, bên trong bố trí màu đỏ sậm để cho người nhìn cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả mép giường màn che đều là màu đỏ, nơi này chắc chắn là phòng tân hôn.

"Nếu muốn công bố tin đám cưới, phải có dáng vẻ tân hôn, sau này kỷ niệm ngày cưới hàng năm, anh cũng sẽ trang trí nhà thành như vậy, mỗi một năm..."

Tống Như cảm thấy khóe mắt ươn ướt.

"Anh bố trí bao lâu?"

"Từ ngày em nói muốn công khai đã bắt đầu..." Dương Gia Cửu nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Anh muốn cùng em chia sẻ tất cả, không chỉ là một quyển sách, một câu chuyện, mà là mỗi phần chung trong đời anh..."

Tống Như là nữ chính trong kịch bản cuộc đời anh, ở trong sinh mạng anh, cũng là nữ chính duy nhất của anh.

"Mặc dù chúng ta cưới khá chớp nhoáng, nhưng anh hy vọng em có thể giống như các cô dâu khác, có được yêu thương."

Tống Như bỗng nhiên vùi đầu trong ngực anh, nước mắt chảy xuống...

Lúc gả cho anh, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có hôm nay.

"Anh đối với em thật sự quá tốt..."

Dương Gia Cửu thấp giọng nói: "Là em làm nhiều thứ vì anh hơn, đem tiền đặt cược lên anh, sao anh lại để cho em thua?"

"Gia Cửu..."

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, trong lúc này, cả phòng cờ bay phấp phới.

...

Rất nhanh, Trần Viễn đã nắm giữ được thông tin kịch bản mới của công ty điện ảnh và truyền hình nào đó, nội dung rất giống với 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 được đặt t ên là《 Ánh sao hồi Ức 》.

"Để có thể công chiếu nhanh hơn, bọn họ đang lên kế hoạch phát sóng và chiếu trên mạng dưới dạng phim truyền hình, hơn nữa còn tăng thêm nhiều cảnh tình cảm và thân mật hơn..."

"Như vậy có thể qua kiểm duyệt sao?" Dương Gia Cửu nhìn lướt qua tài liệu.

"Hẳn muốn đánh bóng." Bây giờ đánh giá kịch bản qua mạng dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa bọn họ quay như vậy, nhất định phải cắt không ít. Đấu cùng Đại Thiên, họ tốn không ít sức lực.

"Bọn họ phát sóng lúc nào?"

"Cuối tháng." Trần Viễn trả lời.

Dương Gia Cửu lúc này bỏ tài liệu qua một bên, nói: "Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức có liên quan đến kịch bản bộ phim này."

Dễ dàng tha thứ, sẽ chỉ khiến cho những người đó càng không biết lớn nhỏ, trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không cần nhân từ.

"Vâng, giám đốc, tôi lập tức đi làm." Trần Viễn xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Muốn quay một bộ phim điện ảnh thực lực có thành tích, thật không phải một chuyện đơn giản.

Tống Như nghe được chuyện kịch bản bị bắt chước từ chỗ Bieber, nhưng bởi vì Đại Thiên đã dùng thủ đoạn gây sức ép thông tin, rất nhanh, đối phương sở thả ra tin tức toàn bộ biến mất, ngay cả tên của kịch bản cũng biến mất không dấu vết.

Nhưng mà bọn họ có thể ngăn cản mấy lần?

Bởi vì sai lầm Trần Thấm, không biết đối phương còn có thủ đoạn gì!

"Tống Như, cô cầm quyển sách này cũng tên là 《 Mảnh vỡ hồi ức 》, chẳng lẽ là là kịch bản của chúng ta soạn lại?" Có nhân viên làm việc chú ý tới sách trong tay cô, mở miệng hỏi.

"Ừ, muốn xem sao?"

"Chúng ta đi mua đi, quyển sách này mua ở đâu thế?" Nhân viên làm việc cười nói: "Tôi muốn giữ lại làm kỉ niệm!"

"Cái này có thể nói cho cô, nhưng giúp tôi một chuyện trước đã... Tôi cần một người nổi tiếng trên mạng có thể viết một quảng cáo thổi phồng, nói qúa. Bạn có biết ai không?"

Hiện tại trong tay cô là bản mẫu, 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 nửa tháng nữa sẽ ra mắt chính thức.

Vì để phòng ngừa bất trắc, Tống Như nghĩ tới một cách!

Rất nhanh, Tống Như đã gọi Dương Gia Cửu, sau đó nói ý tưởng của mình.

"Khoảng thời gian này tổ kịch bản đang rất gấp, mặc dù bộ của em đang trong giai đoạn hậu kỳ, nhưng bộ bên Hàn Nhất cũng gấp."

"Nửa tháng nữa tiểu thuyết mới ra mắt, để cho những người đó im lặng, chúng ta có thể bán trước dự tính!"

"Để cho phương tiện truyền thông chia sẻ đoạn trích phim, sau đó dự bán, lợi nhuận không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là để cho tất cả mọi người đều biết, câu chuyện này là của chúng ta."

Dương Gia Cửu nghe vậy, nở nụ cười: "Quả nhiên người phụ nữ của anh, dù anh cưng chiều em thế nào, suy nghĩ em vẫn tỉnh táo như cũ."

"Em cũng chỉ tình cờ nghĩ tới, muốn san sẻ giúp anh."

"Được, để anh giao cho Trần Viễn đi làm, em ở đoàn phim chăm sóc kỹ bản thân, yên tâm quay phim." Dương Gia Cửu cười nói: "Buổi tối anh đưa thức ăn đêm cho em, thuận tiện làm ấm giường."

Cho dù đã có qua rất nhiều lần thân mật, Tống Như vẫn không tránh khỏi ngại ngùng đỏ mặt.

Người đàn ông này luôn có thể ở làm trái tim cô rung động bất cứ lúc nào.

Sau đó Dương Gia Cửu để điện thoại di động xuống, một bên Trần Viễn đã nghe được bọn họ nói chuyện: "Cô chủ quả nhiên rất thông minh, có thần giao cách cảm với giám đốc."

Dương Gia Cửu đã giao qua anh ấy đi làm như vậy, chuyện bây giờ cũng được non nửa rồi.

"Không cho phép nhiều lời!" Dương Gia Cửu ngước mắt, sắc mặt nguy hiểm.

Trần Viễn lập tức giơ hai tay, giơ tay bảo đảm: "Một chữ không nói!"

...

"Tôi thấy trên mạng có người nói 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 sẽ ra tiểu thuyết!"

"Tôi muốn mua! Bán ở đâu?"

"Tôi cũng nghe nói, còn thấy Hàn Nhất chụp ảnh đăng lên, nhưng không biết mua ở đâu!"

Lúc này, Hàn Nhất đã trở thành chủ đề bàn tán hot trên mạng, không cần tốn tiền tuyên truyền, có rất nhiều người bắt đầu chú ý chuyện tiểu thuyết ra mắt.

Ngay sau đó, không chỉ có fan hâm mộ của vai chính chú ý tới chuyện này, còn có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng cũng để ý đến cuốn sách...

Sau đó, Đại Thiên ký hợp đồng với một công ty xuất bản nổi tiếng, 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 sẽ chính thức ra mắt trong năm sau, trước mắt vẫn còn ở giai đoạn dự bán, nhưng là sẽ ở chia sẻ phân đoạn phim trên mạng, sẽ cập nhật thông tin thường xuyên.

"Tác giả 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 thật sự quá đỉnh, não nhiều nếp nhăn quá. Cốt truyện vừa bí ẩn vừa khó hiểu, lại có chút tình tiết kinh dị, rất hợp khẩu vị tôi!"

"Tôi lọt hố bởi cách marketing, tiện tay xem một chút, không ngờ bây giờ thấy không dừng được!"

"Quyển sách này tác giả chắc là biên kịch của bộ phim nhỉ, rốt cuộc là ai? Giống như đến cả chính phủ cũng không biết câu trả lời!"

"Đẹp thật! Tôi mua được không?"

Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Đại Thiên, 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 càng ngày càng nổi, cả phim điện ảnh lẫn tiểu thuyết, hỗ trợ lẫn nhau, có được sự ủng hộ của cả fan nguyên tác và fan phim.

Lúc này tất cả mọi người đều chú ý, thành công như vậy cũng là nhờ tác giả!

Chẳng lẽ Đại Thiên còn cất giấu một nhân tài sao?

Ngay cả vai nam chính Hàn Nhất cũng không nhịn được tò mò hỏi Tống Như: "Cô là người đầu tiên nhận được bản mẫu của sách, cô có biết tác giả là ai không?"

"Biết." Tống Như cười nói, bây giờ một quyển 《 Mảnh vỡ hồi ức 》duy nhất trên toàn thế giới đang ở ngay trong tay cô.

Chương 325: Thân phận nữ chính được đưa ra ánh sáng

"Cho tôi mượn xem một chút!" Hàn Nhất vừa nói, đưa tay định cầm, lại bị Tống Như từ chối.

"Không được... Quyển sách này không thể mượn." Tống Như vô cùng kiên quyết nói.

"Vậy cô còn mang đến đoàn phim mỗi ngày, để cho chúng tôi nhìn đỏ con mắt!" Hàn Nhất liếc cô một cái: "Đây không phải cô khoe khoang sao?"

Tống Như cười, nhưng là dưới nụ cười, tâm trạng thoải mái, bởi vì đám mây đen quấy nhiễu cuộc đời họ đã bị gió thổi bay đi.

Bây giờ 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 đã vô cùng có danh tiếng. Theo đó là các loại dự đoán, nhất là bởi vì Đại Thiên từ đầu đến cuối không tiết lộ thân phận nữ chính, những tay săn ảnh không có cách nào, rối rít sử dụng đủ thứ cách, muốn là người đầu tiên có tin.

Thậm chí không ngại leo tường chụp lén!

Còn có người đến kiểm tra khách sạn gần đó xem Tống Như có phòng không.

Trong số đó, thì có nhân viên khách sạn Tống Như ở! Họ lợi dụng chức quyền, len lén vào phòng Tống Như, phi pháp lấy được chứng cớ!

"Tin nóng! Nhân vật nữ chính《 Mảnh vỡ hồi ức 》 chính là Tống Như!"

"Đại Thiên không giấu cô ta, mà là cho cô ta tài nguyên tốt nhất!"

"Người đưa chuyện ra ánh sáng là khách sạn Tống Như ở, xác nhận tin đồn đóng phim của cô."

Trong một đêm, tin tức truyền đi toàn khắp mạng xã hội, Dương Gia Cửu lập tức liên lạc với bên quan hệ xã hội, xóa hết những tin tức đó, sau đó để cho đoàn phim tăng cường phòng bị.

"Cô ta đóng phim thật? Lá gan lớn thật, đây không phải là rõ ràng đang khiêu khích Trần Thấm sao, kỹ năng diễn xuất của cô ta cao hơn sao?"

"Thật không nhìn ra, cô ta còn có một tay như vậy!"

"Bởi vì người giới thiệu là Dương Gia Cửu, cho nên là có thể có nhiều tài nguyên tốt như vậy? Đây chính là quy tắc ngầm!"

Sau khi bên ngoài biết tin này, tất cả đều công kích Tống Như, dùng các thể loại suy nghĩ để bàn tán bôi đen cô. Không ai cảm thấy Tống Như dựa vào thực lực để có được vai diễn này.

Chị Hy quả thực không nhìn nổi, lại nhìn Tống Như yên lặng ngồi bên cạnh chờ đóng phim, tức giận giống như là một quả bóng bay, sắp nổ tung.

"Được rồi, trước kia cũng không phải là chưa từng gặp qua loại chuyện này."

Lúc Tống Như mới ra mắt, cũng bị người ta nghi ngờ như vậy.

"Tình cảnh bây giờ không giống thế!" Chị Hy siết nắm đấm, mặc dù cô ấy biết rõ lời bàn tán ngoài kia đều sai, nhưng lúc thấy những dòng chữ đó, thật sự rất nhói lòng.

"Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, em đang làm gì, em biết rõ. Em không dám đảm bảo bất kỳ điều gì, em tin tưởng bộ phim này sẽ thành công."

Chị Hy vẫn hơi bực, nhưng vẫn cổ vũ: "Đúng! Đến khi chiếu phim, để cho bọn họ mở to hai mắt xem, thế nào là kỹ năng diễn xuất!"

"Vậy thì an tâm chờ phim ra mắt, cần gì phải tức giận như vậy chứ?" Tống Như cười vỗ vai chị Hy một cái.

Dù cô có trấn an đến đâu, chị Hy vẫn lải nhải mấy tin tức kia trước mặt cô, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cô.

"Tống Như..."

Chị Hy khẽ nhíu mày: "Chị biết sức chịu đừng của em tốt hơn người bình thường, nhưng chị biết em rất kiêu ngạo, bị người ta nói như vậy. Chị thương em."

"Em tin em sẽ thành công, cho nên em phải đi chắc chắn từng bước, nếu như chỉ quan tâm cái nhìn người ngoài, em cũng sẽ không đứng ở đây."

Bọn họ càng nghi ngờ, cô lại càng phải tạo ra thành tích tuyệt vời!

Mới vừa nói xong, đạo diễn đã thông báo tiếp tục quay cảnh tiếp, Tống Như đi thẳng tới.

Cô đã đi qua một thời bị chửi mắng, những thứ như vậy thêm vài ngày thì có sao?

Chẳng qua là nhưng người kia nghi ngờ tác giả của tác phẩm này, cô hoàn toàn không nhịn được!

Những lời đó lúc nào cũng lở vởn trong đầu cô, ảnh hưởng đến cảnh quay của cô, mặc dù cuối cùng đạo diễn cũng cho qua, nhưng là sau khi đã NG cả chục lần, hơn nữa hiệu quả cũng không phải vô cùng tốt.

Phó đạo diễn vội vàng đi tới bên cạnh Tống Như: "Thế nào? Trạng thái không tốt..."

"Không sao, tôi điều chỉnh một chút là được."

Bieber cũng đứng lên hỏi có phải Tống Như không thoải mái hay không.

Tống Như cười lắc đầu một cái, sau khi trang điểm lại, quay thêm một lần, nhưng hiệu quả còn chưa tốt.

Núp trong bóng tối thợ săn ảnh xì xào: "Kỹ năng diễn xuất thế này, còn không biết xấu hổ nhận nhân vật nữ chính thế này? Đúng là là người có chỗ dựa sau lưng, không biết lớn nhỏ! Showbiz có phải công viên đâu?"

"Vậy thì thế nào? Ai bảo người ta có một người bạn trai lợi hại?"

"Được rồi, chụp hình đi, tin nóng mới là quan trọng nhất!"

Rất nhanh, Dương Gia Cửu cũng đến đoàn phim thăm, nghe nói Tống Như hôm nay trạng thái không tốt. Anh vội vã đến trường quay, tiến lên kéo tay Tống Như: "Thế nào?"

Tống Như cúi đầu, buồn bực nói: "Em không quan tâm họ mắng em, nhưng tại sao phải mắng biên kịch bộ phim này?"

Cô chỉ tức mỗi chuyện này!

Sau khi Dương Gia Cửu nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Bởi vì chúng ta là người một nhà..."

Bây giờ cô vì chuyện này mà NG, khiến anh vừa đau lòng vừa cảm động.

"Em không chịu nổi người khác nói xấu anh! Một câu, không, một chữ cũng không được!"

Dương Gia Cửu cưng chiều xoa đầu cô: "Đừng suy nghĩ, những chuyện đó đều sẽ qua."

Ở điểm này, Tống Như vẫn luôn làm rất khá, chẳng qua là chuyện bây giờ phát sinh ở trên người Dương Gia Cửu, cô không có cách nào khống chế tâm trạng mình.

Thì ra yêu một người có thể đến mức này!

Tình cảm của cô với Dương Gia Cửu càng ngày càng sâu nặng, vừa chạm đến Dương Gia Cửu, thì cô sẽ mất đi lý trí, sẽ không tự chủ quan tâm anh, mỗi giây đều nhớ anh.

"Em sẽ điều chỉnh thật tốt!" Tống Như hít sâu một hơi, hoàn toàn để mình buông xuống chuyện này, sau đó xoay người rời khỏi cái ôm của Dương Gia Cửu, đi đến chỗ ngồi.

Lần này cô nhẩm lại lời thoại một lần, sau đó chỉ cúi đầu, không nhìn ống kính.

Khi đạo diễn hét lên.

Cô đã điều chỉnh cảm xúc thích hợp!

Cô đứng dậy kéo cửa ra, gọi chủ nhà vào: "Tôi chỉ có chút tiền này, lấy hết đi, anh ấy, tôi sẽ trả riêng sau."

Chủ nhà dáng vẻ không hiểu lời cô nói, gian trá nói: "Không thể nào, các người lập tức dọn ra ngoài!"

Tống Như xoay người, vọt vào phòng bếp cầm một con dao, trực tiếp kề tới gần cổ chủ nhà, trong nháy mắt đó, ánh mắt cô nhuốm màu hận thù, sự tuyệt vọng thôi thúc được diễn tả một cách sống động.

Tất cả mọi người đều bị cô bóp nghẹt, một giọng nói đáng sợ hơi khàn khàn vang lên.

"Tôi đã cho ông tiền, tại sao ông vẫn không chịu buông tha tôi!"

Sau đó Tống Như vẫn giơ con dao, rút lại, kề vào cổ mình: "Ông đuổi tôi đi, tôi không đi, hôm nay tôi chết ở chỗ này, để xem có ai còn thuê được!"

Chương 326: Cô ấy không thể diễn

Lại thêm một lần nữa Tống Như dùng kỹ năng diễn xuất của mình chinh phục tất cả mọi người.

"OK, qua!"

Vai nữ chính mà lần này Tống Như đảm nhiệm là một người gần như tâm thần phân liệt, chỉ cần hơi không cẩn thận chút thôi thì sẽ diễn ra rất quái lạ, nhưng Tống Như lại khống chế vô cùng tốt.

Vừa có thể dẫn dắt người xem hiểu nhân vật, lại cũng không để cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lúc này, hai tên chó săn đã được xem toàn bộ diễn xuất, cũng hoài nghi có phải ánh mắt của mình bị hỏng rồi không, người vừa rồi bị NG liên tiếp và người một lần đã qua này là cùng một người sao?

Trong thời điểm này sao có thể có người diễn được đến như vậy!

Quá rung động!

Bọn họ cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay một chút.

"Còn muốn bôi đen cô ấy sao? Tôi cảm thấy trên mạng người ta nói hơi quá rồi, hình như diễn xuất của cô ấy rất tốt."

"Một lần qua, cũng không nói lên cái gì, vừa rồi không phải cô ấy NG rất nhiều lần sao?"

Cuối cùng hai người đưa ra kết luận, cảnh diễn này cũng không thể nói lên cho trình độ của Tống Như, bọn họ tốn công sức vất vả đóng giả để chụp lén như vậy, đương nhiên muốn làm đến cùng!

...

Có ảnh chụp hiện trường chứng minh, tin đồn Tống Như quay phim được xác định hoàn toàn.

Hơn nữa hai tên chó săn này chỉ đăng lên nội dung cảnh NG mà bọn họ chụp được, không đăng cảnh một lần đã qua này.

Vì vậy toàn bộ giới diễn xuất đều dùng thái độ xem kịch vui, muốn biết rốt cuộc Đại Thiên làm sao hạ được nước cờ thối nát này!

Giới diễn xuất sâu như vậy, làm sao có thể để một diễn viên nhỏ vừa mới tái xuất làm mưa làm gió chứ? Nếu như nói quay quảng cáo, khuôn mặt của Tống Như coi như không tệ, nhưng đóng phim... Là cần thời gian tôi luyện, chỉ quay mấy cái quảng cáo, cùng quay phim tài liệu với mấy người thật sự xuất sắc, liền muốn đi lên sân khấu quốc tế sao?

Thứ khán giả muốn xem là kỹ năng diễn xuất thật sự, mà không phải là muốn xem một số người trừng mắt nũng nịu ưỡn ẹo.

"Đại Thiên tự tìm đường chết!"

"Cầu cô ta trở về quay quảng cáo đi, đừng phá hủy bộ phim!"

Ở thời điểm này, mấy bộ phim được mọi người chú ý được phát sóng liên tiếp, mang đến sự đả kích không nhỏ cho 'Mảnh vỡ hồi ức'.

Còn có người lấy doanh thu phòng vé của mấy bộ điện ảnh gần đây, đoán trước doanh thu của 'Mảnh vỡ hồi ức' sẽ không được lý tưởng, mà mấu chốt lớn nhất chính là nữ chính Tống Như!

Bởi vì cô ấy căn bản không gánh nổi nhân vật này.

Cùng lúc đó hai bộ phim điện ảnh lớn được lên sóng - 'Hòa tan' và 'Nhân sinh lần đầu hủy diệt', đều là dòng phim thương mại vô cùng hợp khẩu vị người xem, sử dụng đội hình diễn viên và đội quay phim vô cùng hùng hậu, cùng so sánh, ưu thế của 'Mảnh vỡ hồi ức' cũng không lớn.

Thậm chí, còn có người nói lần này Hàn Nhất bị Tống Như làm liên lụy rồi

Đám fan hâm một của Hàn Nhất thi nhau đứng dậy lên án Đại Thiên mắt mờ, cầu đổi người!

Còn nói căn bản Tống Như cũng không hợp với nhân vật này, cô ấy có thể diễn ra, toàn bộ đều không ra gì.

"Đổi nữ chính!"

"Người nào muốn nâng cô ta vậy, lại còn để Hàn Nhất nhà chúng ta làm đệm lưng?"

"Đổi Tống Như đi, tất cả sẽ dễ nói hơn!"

Bởi vì tình hình ngày càng nghiêm trọng, nhóm người trong đoàn làm phim đều rất quan tâm đến tâm trạng của Tống Như, sợ cô bị những người kia ảnh hưởng, làm lỡ tiến độ thì cũng không sao, quan trọng là có thể đả kích đến cuộc đời diễn xuất của cô.

"Tống Như, đừng để ý đến bọn họ, bộ phim này của cô sắp hoàn thành rồi."

"Đến lúc đó lấy ra chứng cứ cho những người kia xem, để bọn họ có thêm kiến thức!"

Một bên khác, Hàn Nhất vừa nghe thấy những diễn viên phụ này nói, cũng từ từ mở miệng: "Cần tôi giúp cô làm sáng tỏ không?"

"Không cần." Tống Như bình tĩnh trả lời.

Cô biết phim sắp được phát sóng rồi, hơn nữa quản lý chuyên môn của cô sẽ không trơ mắt nhìn cô bị người ta bắt nạt.

Anh ta vừa nhìn thấy nụ cười của Tống Như lập tức hiểu rõ ý tứ của cô: "Có một số việc phải nhanh chóng làm sáng tỏ, nếu không cứ bỏ qua như vậy, cũng không biết còn cơ hội hay không."

Anh ta ở trong giới diễn xuất lâu như vậy, nữ diễn viên bị chứng uất ức sau khi bị người khác vu oan cũng không ít.

"Mặc dù Tổng Giám đốc Dương sẽ chuẩn bị kỹ càng tất cả cho cô, nhưng cũng có lúc, vẫn phải suy nghĩ thêm đường lui cho chính mình, dù sao cô cũng không thể luôn ỷ lại vào anh ta, như vậy sẽ chỉ trở thành gánh nặng của anh ta."

Ngay tại khi Hàn Nhất nói những lời này, Dương Gia Cửu đã đứng ở sau lưng Tống Như.

Tiếng bước chân của anh rất nhẹ, vì vậy bọn họ đều không chú ý đến.

"Vậy lần sau anh sẽ tham dự buổi gặp mặt chứ?"

"Sẽ..." Hàn Nhất khép lại kịch bản trong tay: "Tôi làm như vậy không phải vì giúp cô, mà chính là không hi vọng biên kịch bộ phim điện ảnh này bị mai một.

Lúc này Tống Như quay lại khẽ nhìn Dương Gia Cửu, thấy khóe miệng của anh hơi giương lên.

Nhưng trong lòng cô vẫn luôn không thể thả lỏng, từ đầu đến cuối đều nhớ kỹ: "Vì doanh số của 'Mảnh vỡi hồi ức' không cao..."

"Không có chuyện đó." Dương Gia Cửu trả lời chắc như đinh đóng cột.

Tống Như trong mắt anh vẫn luôn vô cùng kiên cường nỗ lực, không thể bị chuyện như này đánh gục.

"Em không biết bây giờ em làm gì, nói gì mới có thể xoay chuyển cục diện, nói thật, em vẫn hơi lo lắng."

"Kỹ năng diễn xuất của cô, cộng thêm thủ đoạn và quan hệ của Tổng Giám đốc Dương, sớm muộn có một ngày, cô sẽ trở thành nữ ngôi sao chói mắt nhất." Điểm này, Hàn Nhất nói vô cùng chắc chắn.

Có người có kỹ năng và thiên phú diễn xuất rất tốt, nhưng lại không chịu cố gắng. Có người rất cố gắng, nhưng lại không có tài nguyên tốt, nữ diễn viên đã có kỹ năng và thiên phú diễn xuất, lại chịu được vất vả thật sự rất ít.

Tống Như lại là người nổi bật trong số đó.

Vì vậy Hàn Nhất có thể kết luận, tiền đồ sau này của cô không thể đo lường.

"Bây giờ đối với tôi mà nói, diễn tốt nhân vật này là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác, tạm thời tôi sẽ không lo đến."

"Ừm, cô không cần suy nghĩ, bởi vì người đàn ông của cô sẽ lo lắng tốt tất cả mọi thứ cho cô."

Lúc này, thậm chí có người đào ra đoạn clip cô quay với Dương Vũ Mịch trong chương trình thực tế, đã từng có rất nhiều truyền thông bày tỏ rằng Dương Vũ Mịch không hề có kỹ năng diễn xuất, bây giờ, câu nói đó bị dùng lại toàn bộ lên người của Tống Như.

Đám dân mạng có sự hiểu lần đối với Tống Như luôn nói ra một vài từ ngữ có thể đả thương người, người trong đoàn làm phim đều muốn giải thích thay Tống Như, nhưng mà không có thông báo của đoàn làm phim, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Tức chết tôi rồi, thật mong phim điện ảnh nhanh chóng được phát sóng, để những người kia bị tự vả sưng mặt!"

"Bây giờ đã có người tẩy chay bộ phim điện ảnh này rồi, tiếp tục như vậy, có thể không..."

"Hẳn là Đại Thiên sẽ có động tác tiếp theo, chúng ta chờ một chút đi."

Ngoại trừ đám dân mạng mọi ngành mọi nghề, thậm chí còn có đạo diễn ở trên mạng lên tiếng, trong giới này, có bao nhiêu người có thực lực, nhưng không có tài nguyên và thời cơ, nhưng vẫn luôn có người sử dụng quy tắc ngầm, lợi dụng danh lợi tài sắc làm lẫn lộn tầm nhìn của khán giả.

Bọn họ nói gần nói xa, đều là ám chỉ Tống Như vận dụng quan hệ mới có được nhân vật này, còn chiếm đoạt tài nguyên...

"Đạo diễn này điên rồi sao?"

"Chính mình không quay được một bộ phim điện ảnh tốt, liền đẩy câu chuyện lên người người khác sao?"

Chương 327: Đại boss xấu xa

Chị Hy cũng nhìn thấy tấm ảnh này do fan hâm mộ đăng trong nhóm của fan, ngôn từ của đạo diễn kia thật quá đáng!"

Tức giận khiến cô lập tức vỗ bàn: "Chị đã nói sao ông ta toàn quay ra phim rác rưởi, thì ra cũng là một tên rác rưởi, còn công kích Đại Thiên như vậy, ông ta còn có một chút tố chất chuyên nghiệp nào không! Ông ta đã từng nhìn thấy em quay phim sao? Căn bản không có, ông ta không có tư cách nói vậy!"

Đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên, đạo diễn và người xem bình luận là lời nói có trọng lượng nhất, nhưng tên đạo diễn này chưa từng gặp Tống Như bao giờ, lại nói lời đả thương người ta như vậy, ông ta dựa vào cái gì chứ!

Muốn ỷ vào mình quay được mấy bộ phim là có thể bắt nạt được người khác sao?

"Ông ta muốn nói gì thì đều là tự do của ông ta." Phản ứng của Tống Như vô cùng bình tĩnh, cô đã không còn sợ hãi gì nữa rồi.

Nhưng mà chị Hy lại không nuốt trôi cục tức trong lòng.

"Ông ta nói lời ông ta muốn nói, chúng ta làm điều chúng ta nên làm, chờ sau khi phim điện ảnh được chiếu, ông ta sẽ bị tự vả thật đau."

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, vậy mà những đạo diễn kia đều cùng nhau công kích Tống Như, liên danh tẩy chay nữ minh tinh dựa vào thủ đoạn giành được tài nguyên và vai diễn, còn nói Đại Thiên không xứng đáng trở thành người dẫn đầu trong giới, mà ngọn nguồn là do Dương Gia Cửu cung cấp cho Tống Như quá nhiều đặc quyền.

Thậm chí còn liệt kê một danh sách, dùng sự thật chứng minh có rất nhiều kịch bản tốt, phim điện ảnh tốt đều bị hủy trong tay diễn viên, trong đó 'Mảnh vỡ hồi ức' cũng có tên trong danh sách này.

"Tổng giám đốc, chuyện lần này hình như rất kỳ lạ, bọn họ hẳn sẽ không thể không mưu mà hợp, làm ra một hành động nhất trí như vậy." Trần Viễn lấy chứng cứ thu thập được ra: "Tôi tra được lúc đó Tề Tương bị cảnh sát bắt giữ, có một người con trai của nhà điện ảnh cũng ở tại hiện trường, trong tay anh ta ắt phải có phần kịch bàn không hoàn chỉnh này, từ khi Đại Thiên dùng thủ đoạn mạnh mẽ đè ép bộ phim mạng này xuống, bọn họ liền mua chuộc khắp nơi."

"Mấy vị đạo diễn bắt tay cùng làm này đều có qua lại với nhà anh ta."

Trần Viễn chỉ tra xét một phần, hẳn là vẫn còn người đứng sau lưng nhúng tay vào chưa xuất hiện.

"Cơ bản có thể khẳng định là nhằm về phía mợ chủ."

"Đến một số ban ngành liên quan cũng đưa ra tuyên bố, nói sẽ quét sạch ô nhiễm của giới diễn xuất, để cơ hội diễn xuất được công bằng hóa."

Đây có phải là từ một mặt nào đó mà nói, nếu như Đại Thiên không đổi người, tiếp tục để Tống Như đảm nhiệm nữ chính, vào thời điểm thẩm tra sẽ xuất hiện vấn đề không?"

"Phần diễn của Tống Như đã kết thúc rồi, tôi chuẩn bị sắp xếp cho cô ấy thử vai một bộ phim khác, là một bộ phim về quân sự, 'Ánh dương đỏ rực'."

Trên bàn làm việc của Dương Gia Cửu đang đặt kịch bản và danh sách thử vai của bộ phim này.

'Ánh dương đỏ rực'?

Trần Viễn ngây ngẩn cả người: "Kịch bản này không phải là của vị đạo diễn Trần kia sao? Ông ta chính là vị đạo diễn đầu tiên đứng ra chỉ trích mợ chủ đó."

"Tôi chính là muốn dùng sự thật để ngăn chặn lời nói láo của ông ta." Ánh mắt Dương Gia Cửu vô cùng sắc bén, đã rất lâu rồi anh chưa tức giận như vậy.

"Nếu như phu nhân không qua được thử vai của bộ phim..."

Dương Gia Cửu quay người nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Vậy chứng minh vợ tôi chưa đủ thực lực, còn bộ phim của ông ta, tôi cũng chướng mắt lắm."

"Được! Tôi lập tức đi làm." Đáy mắt Trần Viễn hiện ra vẻ hưng phấn, đã không đợi kịp nhìn bọn họ tử vả mặt rồi.

Quả nhiên vẫn là Tổng Giám đốc của bọn họ xấu xa hơn, không dùng quan hệ xã hội, cũng không giải thích quá nhiều, nếu ông ta đã không ưa Tống Như như vậy, thì để ông ta mở thật to hai mắt nhìn kỹ một chút, rốt cuộc Tống Như có phải một diễn viên xuất sắc hay không!

Đến lúc đó, ông ta sẽ nhận rõ sự thật, đồng thời tất cả mọi người sẽ nhìn thấy ông ta tự vả mặt.

Cho dù ông ta cố chết nói một câu Tống Như không có kỹ năng diễn xuất, ban giám khảo khác cũng không đồng ý.

Bởi vậy, đã khiến đối phương ngậm miệng, cũng phải khiến cho những lời đồn Tống Như không có kỹ năng diễn xuất đó không công mà bị phá.

Buổi tối hôm đó, phần kịch bản thử vai này được đưa đến trong tay Tống Như.

"Mợ chủ, nhân vật này là nữ sĩ quan quân nhân của hai đảng phái, nếu như cô đồng ý thử vai, sẽ có thầy giáo chuyên môn hướng dẫn các pha hành động và bắn súng trong phim."

Quả nhiên...

Chồng cô rất hiểu suy nghĩ của cô.

"Tôi biết rồi." Tống Như cười gật đầu, cô vẫn luôn có hứng thú với loại nhân vật này, không phải loại nữ sinh nhu nhu nhược nhược thế kia, mà là dùng thực lực của mình để chiến đấu.

"Tổng Giám đốc còn nói, phần các động tác hành động trong phim, anh ấy có thể tự mình dạy cô." Trần Viễn vừa nói vừa nghĩ đến chuyện trước kia: "Tổng Giám đốc đánh nhau rất lợi hại."

Tống Như gật đầu cười: "Được..."

"Mợ chủ, cô lấy một nghệ danh đi, tôi đi sắp xếp thử vai."

"Gọi là gì thì hay đây! Ừm... Nhan Chân đi."

Cô chỉ là dùng cảm nghĩ thật sự của mình để diễn xuất, Dương Gia Cửu sắp xếp cho cô thử vai, chỉ là muốn cho cô được chứng minh kỹ năng diễn xuất của mình, mà không phải là diễn xuất thật sự.

Nhưng dù coi là như vậy, Tống Như cũng chuẩn bị vô cùng chăm chút.

Hơn nữa, còn rất chờ mong dáng vẻ Dương Gia Cửu hướng dẫn động tác hành động mình.

Cô sẽ bắt lấy cơ hội này, khiến đạo diễn Trần kia tự vả mặt, đây cũng là cơ hội tốt cô lên tiếng cho 'Mảnh vỡ hồi ức'.

Cô cũng muốn lấy ra một phần lễ vật kết hôn thật tốt.

...

Bởi vì thời gian thử vai sắp đến, trong thời gian rảnh rỗi quay 'Mảnh vỡ hồi ức' thì Tống Như dùng để luyện tập kỹ thuật bắn súng và động tác của bộ phim, vì thời gian có hạn, cho nên chăm chú tập luyện ánh mắt và căn bản của cơ thể.

Huấn luyện viên bắn súng lúc đầu Dương Gia Cửu mời đến chỉ là mang theo thái độ lười nhác, cảm thấy Tống Như đã là bạn gái của Dương Gia Cửu thì sẽ không nghiêm túc đối với chi tiết, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Như, anh ta phát hiện mình sai rồi.

Thái độ của nữ diễn viên này đối với kịch bản vô cùng kiên định và nghiêm túc.

Trừ cái đó ra, buổi tối sau khi từ khách sạn trở về, Tống Như ở trong phòng thể hình rèn luyện động tác của bộ phim với Dương Gia Cửu, cô không nghĩ đến Dương Gia Cửu còn biết cận chiến!

May là Tống Như luôn luôn chú trọng rèn luyện thể hình và cơ bắp, vì vậy mới có thể tiếp nhận được cường độ mạnh như vậy, nếu không đổi là nữ diễn viên khác thì đã sớm không chịu nổi rồi.

Lúc đầu Tống Như cho rằng người thâm trầm như Dương Gia Cửu sẽ không thích loại hình cận chiến, quyền đấm gì đó, bây giờ anh lại biểu hiện ra một mặt vô cùng đặc biệt của mình.

"Anh học cận chiến thì rất kỳ lạ sao?"

Dương Gia Cửu nói xong, nhảy lên lượn một vòng, chân mạnh mẽ đá vào bao cát.

Tống Như ở bên cạnh quan sát, nhịp tim đập nhanh hơn! Động tác này cùng với biểu cảm này của anh... Thật quá đẹp trai!

Tống Như vừa thưởng thức sự đẹp trai của ông xã nhà mình, vừa cố gắng học tập các loại động tác, cố gắng đạt được trạng thái hoàn mỹ nhất.

Những lời đồn đại kia vẫn tồn tại ngoài giới, nhưng mà Đại Thiên vẫn luôn không giải thích gì với mọi người, đám fan hâm mộ của Hàn Nhất vẫn nhao nhao lên án, cho rằng đoàn làm phim và công ty quản lý không chịu trách nhiệm đối với anh ta, kêu gọi muốn bọn họ lập tức hủy bỏ hợp đồng.

"Tại sao phải kéo Hàn Nhất nhà chúng ta xuống nước!"

"Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của anh ấy, Đại Thiên làm như vậy quá vô trách nhiệm, nữ chính đổi người nào cũng được, miễn là không phải Tống Như?"

"Các ngươi cứ quay đi, dù sao tôi cũng không đi xem, tôi không muốn nhìn thấy Hàn Nhất nhà chúng tôi bị nữ diễn viên kia hủy hoại!"

"Có hậu trường, cũng thật lợi hại!"

Chương 328: Tin tưởng lẫn nhau

Ngoại trừ những người đã thấy Tống Như quay phim, biết cô có kỹ năng diễn xuất, thì những người khác đều không đồng ý cô đảm nhiệm vai nữ chính này.

Không ai cảm thấy cô có thể đảm nhiệm vai nữ chính của một bộ phim như vậy!

Tối hôm đó, Dương Gia Cửu về nhà làm cơm xong, nói với Tống Như: "Ngày mai, anh đi thử vai với em."

"Không cần... Tư liệu của em đều dùng nghệ danh, nếu như anh đi cùng với em, chẳng phải sẽ không đạt được hiệu quả sao" Tống Như cười nói: "Em biết phải làm thế nào, em sẽ khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy."

"Trước khi công bố tin tức kết hôn còn khiến em mệt mỏi như vậy..."

Tống Như tựa vào trong ngực anh, giương lên nụ cười hạnh phúc yên bình mà thỏa mãn: "Em không mệt, cùng so sánh, em cảm thấy anh còn gánh chịu nhiều hơn em, cực khổ nhiều hơn em."

"Được rồi... Ngủ đi."

Dương Gia Cửu khẽ hôn lên trán cô, muốn tắt đèn đầu giường giúp cô.

Nhưng Tống Như lại lập tức ôm cổ anh, nhẹ nói: "Nhưng mà, em chưa muốn ngủ sớm như vậy..."

"Vậy em muốn làm cái gì?" Từ trong đôi mắt mang theo tính xâm lược của cô, Dương Gia Cửu dường như thấy một Tống Như khác với bình thường.

"Muốn anh." Tống Như đến gần anh, đồng thời trực tiếp mở miệng: "Vừa rồi lúc huấn luyện, mỗi một tấc cơ bắp trên người anh đều quyến rũ em, em chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao chịu được?"

"Vì vậy, bây giờ anh nhất định phải bồi thường cho em!"

Dương Gia Cửu lập tức gợi lên một nụ cười, xoay người đè cô lại: "Đã bị em nhìn thấu, vậy thì..."

...

Bộ phim quân sự được chú ý 'Ánh dương đỏ rực' công khai thử vai.

Tin tức này đã sớm được truyền lên trên mạng, số người tham gia thử vai đạt đến hơn năm trăm người, trong đó hơn một trăm người nhằm vào vai nữ chính!

Ngoại trừ chủ đạo diễn Trần, đồng thời đảm nhiệm ban giám khảo còn có ba vị phó đạo diễn, cùng hai nhà sản xuất, lại thêm đại biểu phía đầu tư, đội hình như vậy cũng đủ mạnh mẽ, cũng đủ công bằng.

Thứ tự ra sân của diễn viên thử vai đều là sau khi đến phỏng vấn mới rút thăm quyết định.

Nói cách khác, cơ bản không ai có thể làm giả, hoặc là dùng bối cảnh để khiến cho tất cả ban giám khảo đưa ra phiếu tán thành cho mình.

Bên trong kịch bản thử vai có năm cảnh, có thể tự do lựa chọn diễn cảnh nào.

Sau khi Tống Như đi vào hội trường thử vai liền đội mũ, yên tĩnh ngồi trong góc, bởi vì trong các nữ diễn viên tham gia thử vai lần này đều ngồi trong phòng trang điểm chuyên môn chờ gọi đến số, chỉ có người mới mới ở ngoài sảnh lớn chờ.

Mà lúc này bên cạnh Tống Như đều là một số người mới đang căng thẳng chuẩn bị lời thoại, không ai chú ý đến cô.

Tống Như nhìn thấy phần lớn mọi người đều đang chuẩn bị cho bộ phim chiến tranh tình báo này, thật ra mặc dù toàn bộ bầu không khí của bộ phim đều là chính thống nặng nề, nhưng cũng không có nghĩa là nhất định phải chọn cảnh phim như vậy để thử, có lúc, vẫn còn phải dựa vào ngộ tính và sự bộc phát của mỗi người.

Nhìn từng người từng người bên cạnh đi vào sảnh thử vai, những người xung quanh Tống Như càng thêm lo lắng, không ngừng đi cà nhắc, còn có người đi vào nhà vệ sinh bốn năm lần.

Mà Tống Như ngồi ở vị trí của mình, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Bỗng nhiên có người ở bên cạnh chủ động nói chuyện với cô, là một cô gái tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng, nụ cười của cô ấy có thâm ý: "Cô cũng đến thử vai sao? Hình như không có chút khẩn trương nào!"

Tống Như nhìn cô ấy một chút: "Vẫn còn tốt."

Cô không muốn nói chuyện lắm, luôn cảm thấy hình như đã từng gặp cô gái mà mình vừa đáp lời này, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Mà duyên phận của hai người cũng không dừng lại ở ngày hôm nay, đây cũng là điều mà ngày sau Tống Như chưa bao giờ nghĩ đến.

"Ô Mộng, đến cô rồi."

Cô gái tóc ngắn nghe thấy giọng nói của quản lý, đáp lời, sau đó đứng dậy nói với Tống Như: "Có thể gặp mặt cô ở nơi này là vinh hạnh của tôi, Tống Như."

Cô ta trực tiếp xé bỏ lớp ngụy trang của Tống Như.

Nhưng mà Tống Như cũng không bối rối, ánh mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, đều cảm thấy đối phương là một người rất thú vị.

Sau đó Ô Mộng đi vào sảnh thử vai, lựa chọn cảnh phim đầu, nữ sĩ quan quân nhân trước trận đấu súng hạ lệnh rút lui, đồng thời xảy ra cãi vã với chiến hữu khăng khăng ở lại tác chiến, về sau, cô đánh chiến hữu ngất xỉu, cũng đưa người đi, một mình ở lại đối phó với quân địch.

Cảnh phim này vô cùng chú trọng lực bộc phát của diễn viên.

Đặc biệt không thể diễn sai lệch, nếu không toàn bộ hình tượng của nữ sĩ quan quân nhân sẽ bị sụp đổ.

Ô Mộng chọn cảnh phim này, cũng là muốn biểu hiện ra sở trường tốt nhất về động tác của mình, chỉ thấy cô hô to với chiến hữu: "Đây là mệnh lệnh! Anh nhất định phải đi!"

Ánh mắt, giọng điệu của cô ta đều đặt đúng chỗ!

Sau đó quay người lại, nhảy qua cái bàn, trực tiếp đánh ngất chiến hữu của mình, mang theo biểu lộ đau xót đỡ chiến hữu, sau đó hạ lệnh cho người khác đưa anh ta ra khỏi thành.

Sau khi nữ sĩ quan quân nhân này hạ mệnh lệnh như vậy, trong lòng cô đã chuẩn bị tốt tinh thần hi sinh.

Một khắc này, hốc mắt của cô ẩm ướt.

Nhưng vẫn có một loạt bi tráng chết cũng không hờn...

Ban giám khảo thấy được cảm xúc khi kết thúc của cô ta đặt rất đúng chỗ, thi nhau gật đầu, viết một câu lên giấy.

"Không tệ..."

"Tình cảm rất đúng chỗ, tên là Ô Mộng sao?"

"Quả nhiên là sinh viên giỏi tốt nghiệp học viện Hí Kịch, về mặt diễn xuất không có chỗ nào có thể bắt bẻ."

"Không phải bởi vì trước đó quá kém, vì vậy người này mới lộ ra sự xuất sắc như vậy sao?"

"Cũng có thể, tiếp tục."

Sau khi Ô Mộng thử vai xong, ban giám khải thương lượng một chút, đặt ảnh chụp và sơ yếu lý lịch của cô ta sang một bên, sau đó ra hiệu cho nhân viên công tác, tiếp tục thử vai.

Chỉ là, diễn viên sau Ô Mộng cũng không biểu hiện tốt cho lắm, ngược lại khiến suy nghĩ của ban giám khảo càng kiên định hơn, xem ra Ô Mộng kia chính là người tốt nhất hôm nay!

Lúc này, nhân viên công tác lấy ra sơ yếu lý lịch của diễn viên tiếp theo, không có ảnh chụp, chỉ có mấy tờ giấy.

Tên là Nhan Chân.

"Chưa từng nghe thấy, là thuộc công ty nào?"

"Trên sơ yếu lý lịch cũng không viết, có lẽ là sơ yếu lý lịch của người tiện tay đăng ký, người đến chưa? Đến thì gọi cô ấy vào đi, không đến, thì gọi người tiếp theo."

Lúc này các ban giám khảo đã không còn tinh thần rồi, đối với loại sơ yếu lý lịch không có gì để xem này lại càng không ôm hi vọng gì.

Chỉ là, khi bọn họ uống nước nghỉ ngơi, có nhân viên công tác gọi một tiếng, tất cả thành viên ban giám khảo đều ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó, bọn họ đều kinh ngạc.

Bởi vì sau khi nữ diễn viên vào sảnh thử vai thì cởi áo khoác xuống, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ trang phục bình thường đơn giản, mặc dù thoạt nhìn trung bình không có gì lạ, nhưng dáng đi của cô vô cùng có lực, cộng thêm thân hình nổi trội, khiến ban giám khảo lập tức tỉnh táo, bởi vì trên người cô, dường như bọn họ nhìn thấy được nữ sĩ quan quân nhân kia!

Cô khoát tay, nhân viên công tác liền tắt một nửa đèn đi.

Đây là bởi vì cảnh phim Tống Như chọn để thử vai là một cảnh phim vào ban đêm, vì để mô phỏng tình huống thời tiết lúc đó rõ ràng nhất, nên chỉ có thể làm như vậy, lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú lên người cô.

Mà cô đội mũ, tóc che kín gò má...

Đưa lưng về phía tất cả ban giám khảo, nói ra một tiếng: "Có thể rồi."

Bàn tay đưa kịch bản về phía cô của hân viên công tác dừng lại: "Cô không cần kịch bản sao?"

Chương 329: Thực lực vả mặt

"Tôi không cần." Cô trả lời dứt khoát.

Giọng điệu này, đủ cuồng vọng!

Ban giám khảo bắt đầu chờ mong, cuối cùng cô đang giả vờ huyền bí, hay là thật sự có bản lĩnh này!

Trong toàn bộ diễn viên diễn thử ngày hôm nay, cô là diễn viên duy nhất được toàn bộ ban giám khảo mong chờ, ngay cả đoạn diễn của Ô Mộng, cũng có giám khảo không phải quá vừa lòng, Nhưng mà Tống Như...... Cô dùng phương thức đặc biệt như vậy đã thành công thu hút được toàn bộ sự chú ý của ban giám khảo, chuyện này phần lớn có lẽ do sức hút cá nhân độc đáo của cô.

"Súng của tôi, chỉ có một viên đạn."

Cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên như đang cười, bởi vì ánh sáng không quá rõ ràng, ban giám khảo cũng không nhận ra đó chính là Tống Như.

Ngay sau đó, cô nâng cánh tay lên, dùng tư thế tiêu chuẩn, dáng vẻ oai hùng hiên ngang, quan trọng hơn là phối hợp với dáng người cân đối của cô...... Tất cả những chi tiết này gộp lại với nhau, làm hình tượng nữ quân nhân được đắp nặn vô cùng chân thực.

Trong cảnh này, nữ quân nhân phải thẳng thắn thừa nhận cùng người yêu cũ, cô là gián điệp.

Lời thoại không nhiều lắm, nhưng động tác lại rất nhiều.

Chỉ thấy cô buông cánh tay xuống một cách vô lực, sau đó lui về phía sau hai bước, chạy nhanh tới cửa ra vào phía đối diện, đẩy mạnh cửa ra, súng lục chĩa thẳng vào trán bạn diễn cùng.

Ngực cô lên xuống phập phồng, thân thể lộ ra mỏi mệt.

Cả người đều cố gắng giả vờ bình tĩnh, khi đối mặt với người yêu cũ, cô lại dứt khoát dơ súng lên đạn!

Nhưng không phải hướng về phía anh, mà hướng về phía quân địch đằng sau anh.

Lúc sau cô xoay người nói: "Thời gian đánh chiếm thành phố đã được xác định rồi, anh nên rời đi sớm, lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ nổ súng."

Nói xong, cô chạy nhanh vào trong màn đêm vô tận.

Này......

Sau khi Tống Như diễn xong, tất cả mọi người vẫn chưa tỉnh dậy khỏi màn diễn.

Ban giám khảo xem xong phân đoạn diễn xuất đặc sắc như vậy, tất cả đều ngơ ngẩn, một lúc lâu sau, bỗng nhiên có người mở miệng: "Chính là cô ấy!"

Một câu khẳng định chắc chắn như thế, nhưng không có bất kỳ ai phản đối, bởi vì căn bản bọn họ tìm không ra lý do.

Lúc này đạo diễn Trần Đạo vỗ tay: "Không tồi, rất đặc sắc, cả động tác lẫn cảm giác, thậm chí cả lời thoại đều đúng chỗ! Cho dù khi quay thật diễn như vậy cũng có thể chỉ cần một lần là xong."

Tống Như vẫn không tháo xuống mũ như trước, đối với những âm thanh ủng hộ này, vẻ mặt cô không chút nào thay đổi.

Thái độ như vậy làm cho đạo diễn Trần càng thêm vừa lòng, lúc này ông gật đầu nói: "Nữ chính mà tôi cần chính là cô, Tống Chân, cô đã được chọn!"

Tống Như dùng thực lực của mình chứng tỏ cô có đủ tư cách nhận được vai diễn này, đạo diễn Trần nghĩ lại màn biểu diễn ban nãy của cô, không thể nào tìm ra được chút sai lầm, ông nhận ra được cô diễn viên này không chỉ có có thiên phú, hơn nữa còn có kinh nghiệm, ngay cả khi diễn cùng diễn viên khác, cô đều có thể để ý đến khán giả cùng với góc độ màn ảnh, diễn viên như vậy phi thường khó gặp được, có thể nói là ngàn dặm mới tìm được một người.

"Đạo diễn Trần, còn những người đằng sau?"

"Không cần xem nữa! Cô ấy đã nghiêm túc nghiên cứu kịch bản cùng vai diễn, hơn nữa về mặt ngoại hình đến biểu diễn, không thể bắt bẻ, cho dù lại tiếp tục thử vai, cũng chỉ làm nền cho cô ấy mà thôi." Đạo diễn Trần đang trong tâm trạng hưng phấn, kích động.

Có điều, những giám khảo khác cũng nhất trí gật đầu đồng ý.

"Quả thật rất tốt."

"Loại kỹ xảo biểu diễn này làm sao có thể bị chôn vùi như vậy?" Bọn họ đều chưa nghe qua tên Tống Như bao giờ.

Đạo diễn Trần còn chân thành nói với Tống Như: "Bây giờ cô có thể bỏ mũ xuống, chỉ cần cô gật đầu, hôm nay chúng ta có thể ký hợp đồng!"

Tống Như cúi đầu cười cười, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bỏ mũ xuống, sau đó lột bỏ tóc giả, lộ ra dung mạo thật của mình.

"Tôi không ký đâu."

Tống Như nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn rất dứt khoát.

Câu trả lời này, làm cho ban giám khảo đều bối rối: "Cô không ký kết? Làm sao diễn được? Hay là cô căn bản không muốn diễn?"

Nếu cô không muốn diễn, vì sao còn lãng phí thời gian đến đây thử vai?

"Không phải, nhìn cô có chút quen mắt!"

"Tống Như!"

Có người hô lên tên của cô.

"Tôi là Tống Như." Tống Như cũng không để ý khi bị người khác nhận ra, cô bình tĩnh nói: "Tôi là vì những tuyên bố kia của đạo diễn Trần mà đến, khắp nơi châm chọc tôi làm liên lụy đễn những diễn viên khác của đoàn phim, chất vấn Đại Thiên không có mắt nhìn người, nói tôi cậy vào có ô dù sau lưng mà chiếm đoạt tài nguyên của diễn viên khác, nói tôi căn bản không hề có kỹ xảo diễn."

" Bây giờ như thế này, ông còn cho rằng như vậy không?"

"Tôi không phải đến vì muốn làm nữ chính, tôi đến để chứng minh, tôi là một diễn viên."

Hơn nữa, là một diễn viên biết diễn xuất.

Sắc mặt đạo diễn Trần đột nhiên thay đổi......

"Thực sự tôi có khoảng thời gian im hơi lặng tiếng, cũng trải qua rất nhiều tin đồn không tốt, nhưng không có nghĩa là tôi không biết diễn xuất, phải không?"

"Lời ông nói khi nãy, đã chứng minh tất cả rồi."

"Làm một đạo diễn nỏi danh trong giới nghệ sĩ cũng là nhân vật công chúng, mỗi tiếng nói hành động của mình, ông đều phải có trách nhiệm, căn bản ông chưa từng gặp tôi, thế mà châm chọc tôi không biết diễn xuất, ông có biết hành vi của ông sẽ mang đến cho đoàn phim cùng Đại Thiên bao nhiêu hiểu lầm cùng với tổn thất không?"

Đạo diễn Trần không thể phản bác lại một câu nào cả.

Ngay cả một chữ ông đều không nói được.

Nhiều người đều nhìn thấy cả rồi, ông làm sao phản bác! Hơn nữa trước mặt mọi người chính ông thừa nhận ông công nhận tài diễn xuất của nữ diễn viên này, hiện tại cô lộ ra thân phận chân thật, ông sẽ không công nhận nữa? Việc này không phải tự mình vả mặt mình sao?

"A......"

"Loại diễn viên diễn xuất như vậy, còn không gọi là diễn xuất?"

Phía sau có nhân viên công tác nhỏ giọng nói thầm, chuyện phát triển đến nước này, đã có đáp án rồi.

"Tống Như làm tốt lắm!"

Còn có người trong nháy mắt trở thành fan hâm mộ Tống Như, cảm thấy cô làm như vậy quá sảng khoái, có kiêu ngạo, dám dùng phương thức như vậy để chứng minh bản thân, cô coi như là người đàu tiên trong giới diễn viên!

Tống Như không có chờ thêm nữa, mà cất bước rời khỏi phòng thử vai.

Tất cả mọi người không ai đoán trước được, hôm nay khi thử vai nữ diễn viên đứng thứ nhất lại chính là Tống Như, người lúc trước bị công kích trên mạng!

Cũng không nghĩ tới, cô thật sự lại có thực lực như vậy, dám đến nơi đây phá quán.

Quan trọng nhất là, vả mặt tất cả mọi người, Tống Như không biết diễn? Người nói những lời này có phải hay không đều mắt mù?

Sau khi Tống Như rời khỏi, ban giám khảo đều chịu đả kích lớn, nhất là đạo diễn Trần, bây giờ ông làm gì còn thể diện để tiếp tục tuyển diễn viên, là một người đạo diễn, ngay cả khả năng công nhận năng lực cơ bản nhất ông cũng không có.

Lúc này, Dương Gia Cửu đặc biệt lái xe tới đón Tống Như, sau đó họ lên xe rời đi.

"Tống Như cùng Dương Gia Cửu đến nơi này làm gì? Hôm nay không phải 《 Ánh dương đỏ rực 》 thử vai sao?"

"Nhìn lầm rồi sao, bọn họ tới nơi này làm gì!"

Khi ấy có hai nhân viên công tác đi lên cầu thang, vừa vặn nhìn thấy hai người rời đi.

Sau khi Tống Như rời khỏi, những diễn viên còn lưu lại lần lượt tiến vào...... Nhưng mà ban giám khảo sau khi xem qua Tống Như biểu diễn, lại không có một diễn viên nào có thể lọt vào mắt họ nữa, bởi vì khi so sánh với Tống Như, những diễn viên khác diễn không ra gì cả, hơn nữa việc xây dựng hình tượng không có nửa điểm có thể tiếp thu nổi.

Ngay cả Ô Mộng, người được ban giám khảo tán thành khi trước, sau khi Tống Như biểu diễn xong, cũng mất đi hào quang.

Chương 330: Tống như tuyệt quá đi

"Tống Như đã đi thử vai diễn của đạo diễn Trần rồi?"

"Tôi có người bạn làm ở chỗ ấy, đã gửi ảnh chụp cho tôi! Chính là Tống Như!"

"Còn có cả video......"

Tống Như diễn thử trước mặt mọi người, chuyện làm bẽ mặt đạo diễn Trần bị người khác đăng lên mạng, hơn nữa có người đăng cả video......

Tất cả mọi người mang tâm lý chế giễu mở video lên xem, nhưng sau khi xem xong, đều không biết biểu đạt cú sốc của mình thế nào!

"Tống Như thật sự là một người tài ba trong giới diễn viên!"

"Xem ai còn nói cô ấy không biết diễn xuất, dựa vào ô dù, loại phương thức làm bẽ mặt cũng quá sảng khoái!"

"Cái vị đạo diễn Trần kia trước kêu gào Tống Như, nói cô ấy không biết diễn xuất, còn châm chọc rất nhiều trên mạng, ám chỉ Đại Thiên không có ánh mắt, nhưng mà dưới tình huống ông ta không biết diễn viên kia là Tống Như, lại nói cô ấy là nữ chính phù hợp nhất! Kết quả, bị Tống Như từ chối tại chỗ!"

"Lời nói Tống Như không biết diễn, là người ngoài trông mặt mà đoàn, hoặc là trong giới diễn viên có người nhằm vào Tống Như, mới có thể tung ra nhiều tin đồn nhảm như vậy, có điều con người Tống Như vẫn không tức giận, không làm to chuyện, dùng phương thức trực tiếp này chứng minh bản thân, bộ phim《 Mảnh vỡ hồi ức 》 kia, tôi nhất định sẽ đến rạp chiếu phim ủng hộ."

"Biến thành fan mất rồi!"

Một nữ diễn viên vừa mới quay lại, cô dùng phương thức này khiêu chiến bản thân, tạo ra một con đường riêng của mình, mạnh mẽ dùng biện pháp thử vai để chứng minh cô là duy nhất! Hơn nữa hành động này của Tống Như cũng nói cho tất cả mọi người, 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 đáng giá để khán giả chờ mong.

Vào thời khắc này, cũng có rất nhiều người cảm thấy được, cuộc đời của Tống Như giống như một chuyện xưa tràn đầy sắc màu.

Cuối cùng, đoàn làm phim《Mảnh vỡ hồi ức》cho phép truyền thông phóng viên đến tham quan, đương nhiên là phải xét duyệt những điều kiện nhất định, các phóng viên đủ tư cách đến chụp ảnh đầu tiên trông thấy Tống Như chân thật quay phim, còn có người đại diện vẫn luôn bảo hộ bên người cô.

Sau khi Tống Như chấm dứt cảnh quay, các phóng viên được đoàn làm phim cho phép, bước đến: "Cô Tống, có thể cho chúng tôi chút thời gian được không?"

Tống Như quay đầu nhìn về phía Dương Gia Cửu, Dương Gia Cửu khẽ gật đầu.

Cô mới nói với phóng viên: "Có thể."

"Sau khi cô quay lại diễn xuất, bước đầu đã đảm nhiệm vai diễn quan trọng như vậy, cô có nắm chắc không?"

"Chỉ có cố gắng hết sức làm việc, mới có thể làm cho hiệu quả rất tốt, tôi có tự tin với bản thân, cũng tin tưởng tất cả các diễn viên trong đoàn phim."

"Bên ngoài đối với cô nghi ngờ, cô cảm thấy thế nào? Tuy rằng cô đã dùng thực lực chứng minh bản thân, nhưng bị nhiều người hiểu lầm như vậy, trong lòng cô có điều gì muốn nói với mọi người không?" Nữ phóng viên nói xong, đem microphone ra xa một chút, để cho Tống Như có thể trả lời thoải mái hơn.

Tống Như xoa nhẹ bờ vai đang không thoải mái, nói: "Có thể bởi vì bộ phim này còn chưa công chiếu, cho nên mọi người cũng không biết tình trạng của tôi bây giờ, tôi tin tưởng bộ phim này sẽ đạt được thành tích tốt, sẽ không làm cho khán giả phải mất công chờ đợi."

"Vậy chính bản thân cô thì sao?"

"Tôi...... bản thân là một diễn viên, vướng phải một ít điều tiếng nghi ngờ là chuyện bình thường, chỉ hy vọng mọi người có thể phụ trách đối với mỗi câu nói mà chính mình nói ra, không cần tạo thành áp lực cho người khác." Tống Như chân thành trả lời.

"Tình hình giới diễn viên như thế nào, chỉ có người trong giới mới rõ ràng, nếu là một nhân vật đại biểu, phải phụ trách ngôn luận của mình, ông ấy không nên ra nói như vậy, loại lời nói mang tính chủ quan công kích sẽ làm công ty quản lý của tôi rất phiền phức."

"Sở dĩ sẽ đi thử vai, chính là hy vọng có thể bằng phương thức đơn giản giải quyết chuyện này."

"Đương nhiên, hiện tại tôi cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, hy vọng có thể qua từng vai diễn làm phong phú chính mình, đối với việc phê bình chỉ ra chỗ sai đều hoan nghênh, có điều, nếu có người cố ý khơi mào tranh chấp, tôi cùng công ty quản lý của mình cũng sẽ không dễ dàng tha thứ."

"Lời tôi có thể nói chỉ có như vậy, nếu mọi người còn có vấn đề khác muốn nói, có thể đi phỏng vấn người đại diện của tôi." Tống Như cười vẫy tay chào, cùng thợ trang điểm đi xuống dưới dặm thêm phấn.

Tống Như trở lại nghề diễn lâu như vậy, lần đầu tiên có cơ hội, nói len vài câu thật lòng trước ống kính.

Rất thẳng thắn, lại rất có khí thế.

Không sợ hãi, tuyệt đối cũng không gây sự, những người lắm miệng này, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ!

"Người nghệ sĩ tôi phụ trách cũng to gan quá, cái gì cũng dám nói." Dương Gia Cửu vỗ bả vai cô, hạ giọng nói.

"Nếu phải chuẩn bị trước bản thảo để trả lời, vậy quá không có trách nhiệm đối với người hâm mộ của em, hơn nữa những người bên cạnh em đều biết em là người thẳng thắn, những lời em nói ra, khẳng định anh đã sớm nghĩ tới." Tống Như không nhịn được cười trả lời.

"Nhưng anh không nghĩ đến, em sẽ kiên trì như vậy." Dương Gia Cửu ôm cô chặt hơn nữa.

"Thừa dịp hiện tại lời nói của em còn có trọng lượng, đương nhiên muốn nói gì đều phải nói, bằng không sau này lại có người đến bới lông tìm vết."

Đạo lý này, rất đơn giản.

Dương Gia Cửu đương nhiên hiểu cô, chính là bởi vì hiểu, mới có thể lo lắng lời cô nói sẽ khiến người hâm mộ khó chịu.

Có điều, nếu sảy ra chuyện anh sẽ thay cô dọn dẹp.

Lần này thử vai vả mặt này đã sớm truyền ra trong giới này, xem qua video kia mọi người đều hô to sảng khoái.Nếu diễn viên đều dám phản kích như vậy, những quy tắc ngầm cùng tấm màn đen còn có thể tồn tại sao?

"Hiện tại 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 đã gần hoàn thiện rồi, hiện tại là lúc em phải đưa ra quyết định, là tiếp tục diễn phim, hay là phát triển theo phương hướng khác?" Dương Gia Cửu nghiêm túc hỏi ý kiến của Tống Như, việc xây dựng tiền đồ tương lai của cô, anh rất tôn trọng mong muốn cùng ý tưởng của cô.

Quan trọng nhất là, anh tin tưởng lựa chọn của Tống Như.

"Anh hy vọng em làm như thế nào?" Tống Như nhướng mày nhìn anh: "Lựa chọn của anh, chính thích hợp nhất đối với em."

"Anh nhìn trúng một vai phụ, có lẽ em sẽ thích, nhưng mà...... Không phải nữ diễn viên."

Tống Như cười, ôm sát người đàn ông bên cạnh cô, trên thế giới này, cô có thể tìm được một người luôn cổ vũ cô là việc may mắn nhường nào.

Biết cô thích nghề diễn viên làm đến nơi đến chốn, biết cô không sợ chịu khổ, chính là chỉ muốn hướng tới sân khấu đỉnh cao, cái này đã đủ rồi.

Việc cô muốn trau dồi diễn xuất, không ai hiểu rõ hơn Dương Gia Cửu.

"Em không cần biết vai diễn tiếp theo có phải nữ diễn viên hay không, chỉ cần em là nữ chính trong cuộc đời anh, như vậy đủ rồi." Tống Như nhẹ nhàng tựa vào trong lòng,ngực anh, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có anh bên cạnh, mặc kệ muốn em làm gì, em đều cam tâm tình nguyện."

Nghe những lời ấy, Dương Gia Cửu ôm thật chặt cô vào trong lòng mình: "Bà Dương...... Cho dù hiện tại em muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi, bởi vì vĩnh viễn anh sẽ không buông tay em ra."

Không nói việc phải chia tay Tống Như, chỉ tạm xa nhau mấy giờ, với anh mà nói đều là một loại dằn vặt.

Hai má Tống Như ửng hồng, ở trong lòng anh khẽ mỉm cười......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro