Chương 3: Bước Gần Hơn
Buổi tối buông xuống, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt đất ướt sương sau cơn mưa nhẹ. Orm và Ling Ling bước ra khỏi quán cà phê, không nói nhiều, chỉ đi cạnh nhau trong im lặng. Tiếng bước chân vang lên, hòa cùng nhịp tim Orm rộn rã – vừa hồi hộp, vừa an toàn.
"Cô... có muốn đi chậm một chút không?" Orm hỏi, giọng run run, nhưng vẫn cố bình tĩnh.
Ling Ling quay sang, ánh mắt dịu dàng: "Tất nhiên. Chúng ta không cần vội."
Họ đi dọc theo con phố nhỏ, hai bên là những cửa hàng đã đóng cửa, những chiếc đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt. Mưa vừa dứt, còn mùi đất ẩm và lá cây thoang thoảng trong không khí. Ling Ling bước chậm, để Orm dẫn nhịp, nhưng tay cô vẫn khẽ chạm vào tay Orm – một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đủ để Orm cảm nhận sự gần gũi và an toàn.
Orm cảm giác tim mình như nhảy lên từng nhịp. "Tôi... chưa bao giờ đi bộ như thế này với ai," cô thừa nhận, giọng run run.
Ling Ling mỉm cười, ánh mắt ấm áp: "Tôi cũng vậy. Nhưng đôi khi, những khoảnh khắc đơn giản lại tạo ra cảm giác kết nối sâu sắc nhất."
Câu nói ấy khiến Orm lặng im, vừa suy nghĩ, vừa cảm nhận. Cô chưa từng nghĩ rằng chỉ một bước đi cùng ai đó, một cử chỉ chạm tay cũng có thể khiến cô thấy bình yên đến thế.
Họ dừng lại ở một công viên nhỏ, nơi những chiếc ghế đá còn vương sương đêm. Ling Ling kéo Orm ngồi xuống, hai người ngồi cạnh nhau, khoảng cách vừa đủ để cảm nhận hơi ấm nhưng không quá gần.
"Cô... có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một người như tôi?" Orm hỏi, giọng thấp, mắt nhìn ra phía xa, nơi ánh đèn đường lấp lóa.
Ling Ling cười khẽ, đôi mắt ánh lên vẻ bí ẩn nhưng dịu dàng: "Tôi... không biết. Tôi chỉ biết rằng, khi cô xuất hiện, tôi muốn ở bên cô."
Orm quay đầu, nhìn Ling Ling. Trong ánh sáng mờ, khuôn mặt cô ấy vừa sắc bén, vừa ấm áp. Tim Orm nhói lên, cảm giác lẫn lộn giữa sợ hãi và khao khát mở lòng.
"Vậy... cô sẽ không rời bỏ tôi, đúng không?" Orm hỏi, giọng run run, nhưng ánh mắt đầy cầu xin.
Ling Ling nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: "Không. Tôi sẽ không rời bỏ cô. Không bao giờ."
Khoảnh khắc ấy kéo dài, im lặng nhưng tràn đầy cảm xúc. Orm cảm nhận được từng nhịp thở, từng cử chỉ của Ling Ling. Cô muốn chạm, muốn dựa vào Ling Ling, nhưng lại sợ phá vỡ khoảnh khắc tinh tế này.
"Ling Ling... tôi... tôi sợ mình sẽ yếu đuối trước cô," Orm thừa nhận, giọng run run.
Ling Ling đưa tay lên, khẽ chạm vào má Orm, nhẹ nhàng, ấm áp. "Được. Yếu đuối không sao cả. Tôi ở đây, để cô không phải gồng mình nữa."
Nước mắt Orm trào ra, nhưng lần này, cô không cố giấu. Cô dựa vào Ling Ling, cảm nhận hơi ấm, cảm nhận sự bảo vệ không lời. Mỗi giọt nước mắt rơi, Orm cảm thấy như những nỗi sợ hãi trước đây tan biến theo dòng sương đêm.
Ling Ling ngồi bên, không nói nhiều, chỉ để Orm dựa vào mình. Khoảng lặng trở nên nhẹ nhàng, nhưng sức nặng cảm xúc thì tràn đầy. Orm cảm giác tim mình dần bình tĩnh, nhịp thở đều hơn, và lần đầu tiên sau bao lâu, cô thấy mình có thể mở lòng hoàn toàn với một người khác.
"Cô... có tin tôi không?" Ling Ling hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhìn sâu vào mắt Orm.
Orm nhắm mắt một thoáng, rồi mở ra, giọng run run nhưng quyết tâm: "Tôi... tin cô, Ling Ling. Tôi muốn tin cô."
Ling Ling mỉm cười, đặt tay lên tay Orm, nắm chặt nhưng không áp lực. "Được. Hãy cứ tin tôi từng bước. Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ cô."
Hoàng hôn đã mất, chỉ còn ánh sáng vàng mờ từ những ngọn đèn đường. Nhưng trong lòng Orm, chỉ còn Ling Ling – một người mang đến cảm giác an toàn, ấm áp, và niềm tin rằng cô có thể bắt đầu lại, từng bước, từng bước một.
Hai người ngồi đó, bên nhau, trong im lặng nhưng đầy tình cảm. Mưa đã dứt, nhưng cảm giác dịu dàng và ấm áp vẫn còn lan tỏa. Orm cảm nhận được, lần đầu tiên, rằng bên Ling Ling, cô có thể mở lòng, khóc, cười, và... sống thật với chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro