Chương 4: Những Rạn Nứt Nhỏ
Ngày hôm sau, Orm ngồi trên giường trọ, ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, tạo ra những dải sáng nhảy múa trên sàn nhà. Cô nhìn ra ngoài, thấy phố xá dần nhộn nhịp. Nhưng trong lòng, một cảm giác bồn chồn len lỏi – không phải vì cô đơn, mà là nỗi sợ mất Ling Ling, người đã mang đến cảm giác bình yên trong đêm qua.
Tiếng chuông cửa vang lên. Orm mở cửa, Ling Ling đứng đó, đôi mắt vẫn dịu dàng nhưng ánh lên vẻ lo lắng. "Chào buổi sáng," Ling Ling nói, giọng nhẹ nhàng. "Cô ngủ ngon chứ?"
Orm gật đầu, giọng khẽ run: "Tôi... ngủ... ổn."
Ling Ling bước vào, đặt túi đồ ăn sáng lên bàn, ánh mắt dõi theo Orm. Nhưng lần này, một sự khác lạ hiện rõ – Ling Ling không còn điềm tĩnh tuyệt đối, mà có chút lo lắng, như đang chờ đợi một điều gì đó từ Orm.
"Hôm nay... cô có muốn đi đâu không?" Orm hỏi, giọng run run nhưng tò mò.
Ling Ling lắc đầu. "Tôi... chỉ muốn ở bên cô. Nhưng nếu cô cần không gian, tôi sẽ hiểu."
Orm nhìn Ling Ling, cảm giác ấm áp trộn lẫn lo lắng. Cô chưa sẵn sàng mở lòng hoàn toàn, nhưng cũng không muốn Ling Ling rời đi. "Tôi... muốn ở bên cô," cô thừa nhận, giọng khẽ run.
Ling Ling mỉm cười, nhưng đôi mắt lộ vẻ băn khoăn: "Được. Nhưng cô biết đấy... không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Có thể sẽ có những lúc tôi không hiểu cô, và cô cũng vậy."
Orm cúi mặt, tim đập nhanh. Câu nói ấy như một lời nhắc nhở, một dấu hiệu đầu tiên của rạn nứt – dù nhỏ – nhưng đủ để Orm nhận ra rằng mối quan hệ này không hoàn hảo.
Buổi trưa, hai người đi dạo trên con phố gần công viên. Ling Ling im lặng, đi cạnh Orm, tay khẽ chạm vào tay cô, nhưng khoảng cách giữa họ hôm nay hơi xa hơn bình thường. Orm cảm nhận rõ ràng sự khác biệt, và trong lòng, nỗi lo lắng lan tỏa.
"Ling Ling... có chuyện gì sao? Cô có bực tôi không?" Orm hỏi, giọng run run, mắt dõi theo Ling Ling.
Ling Ling dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Orm, giọng trầm: "Không bực cô. Chỉ... hôm nay tôi thấy cô hơi rụt rè, như muốn giữ khoảng cách. Tôi chỉ... không muốn cô thấy tôi ép buộc."
Orm nhíu mày, tim đập nhanh. "Tôi... không có ý đó... nhưng... tôi sợ mình sẽ làm phiền cô."
Ling Ling bước đến gần, đặt tay lên vai Orm, ánh mắt dịu dàng: "Cô không làm phiền tôi. Tôi chỉ muốn chúng ta hiểu nhau hơn. Nhưng tôi cần cô cũng mở lòng với tôi, chứ không chỉ dựa vào tôi."
Orm im lặng, cảm giác nặng trĩu trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, mối quan hệ này đòi hỏi cô cũng phải chủ động, không chỉ nhận sự bảo vệ từ Ling Ling.
Buổi chiều, hai người trở về phòng trọ. Ling Ling ngồi xuống cạnh Orm, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng sâu sắc: "Cô biết không, tôi... không muốn cô cứ rụt rè. Tôi muốn cô chia sẻ, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt. Tôi muốn hiểu cô trọn vẹn."
Orm cúi đầu, giọng run run: "Tôi... tôi chưa quen việc mở lòng. Tôi... sợ mình sẽ lạc lõng, sợ mình làm cô thất vọng."
Ling Ling nắm tay Orm, nhìn sâu vào mắt cô: "Cô sẽ không thất vọng đâu. Mỗi bước mở lòng, dù nhỏ, cũng là một bước tiến tới gần nhau hơn. Tôi sẽ ở đây, từng bước, nếu cô muốn."
Orm khẽ gật đầu, nước mắt trào ra nhưng lần này là sự giải tỏa. Cô cảm nhận được rằng xung đột, rạn nứt nhỏ chỉ là thử thách để cô học cách tin tưởng, cách mở lòng. Ling Ling không chỉ là người bảo vệ cô, mà còn là người dẫn dắt cô đối mặt nỗi sợ.
Hoàng hôn tối dần ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt hai người. Họ ngồi đó, bên nhau, tay trong tay, im lặng nhưng đầy tình cảm. Orm cảm giác tim mình dần bình tĩnh, nhịp thở đều hơn, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô biết rằng dù có rạn nứt, họ vẫn có thể tiến gần nhau hơn.
Ling Ling nghiêng đầu, nhẹ nhàng thì thầm: "Chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Chỉ cần cô tin tôi, như tôi tin cô."
Orm nhìn vào mắt Ling Ling, giọng run run nhưng chắc chắn: "Tôi... tin cô, Ling Ling. Tôi muốn bước cùng cô, dù sợ hãi thế nào."
Ling Ling mỉm cười, ôm Orm vào lòng. "Được. Chúng ta sẽ bước cùng nhau, từng bước, không vội, không sợ."
Khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, Orm nhận ra rằng thử thách đầu tiên đã đến – nhưng bên Ling Ling, cô biết mình không còn đơn độc, và mỗi bước mở lòng sẽ đưa họ gần nhau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro