Chương 7


Mọi người vẫn như thường lệ, không có gì thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đã thay đổi.

Wang Chuqin trở thành người tập luyện chăm chỉ nhất trên sân tập. Anh ấy là người đầu tiên đến mỗi ngày và là người cuối cùng tắt đèn ra về. Anh ấy thậm chí còn đến tập luyện vào những ngày nghỉ ngơi.

Cả thế giới của anh chỉ có một quả bóng trắng nhỏ, anh từng lười biếng khi khởi động, lúc buồn chán sẽ chơi đùa cùng đồng đội và ngồi nghỉ một mình.

Anh ấy khi thi đấu bình tĩnh đến đáng sợ, thắng bại không có dao động, dường như không có gì có thể khơi dậy cảm xúc của anh ấy.

Ngoại trừ con mèo, con mèo mắt nho.

Mọi người đều có thể thấy rằng bây giờ anh ấy trông hơi giống cô ấy, anh ấy cũng có vẻ hơi giống cô ấy, nhưng không ai dám nhắc đến cô ấy.

Ở giải WTT Chongqing Championship, Wang Chuqin đã đánh bại đối thủ với tỷ số 4:0 và giành chức vô địch. Anh đang chuẩn bị nhận giải ở hậu trường.

Trên màn hình điện thoại hiện lên chữ "Xue Fei".

Có chuyện gì xảy ra với cuộc gọi vào lúc này phải không?

"Ồ không, Đại Đầu, anh không tìm thấy Sơ Nhất ở đâu cả." Bình thường mỗi khi có giải đấu, Wabg Chu Quin sẽ để mèo con ở nhà và nhờ người đến chăm sóc.

"Biến mất rồi, sao lại biến mất, đã qua bao lâu rồi?" Trong ánh mắt thờ ơ của anh nhanh chóng hiện lên một tia hoảng sợ, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

"Chiều nay chắc là lúc ra ngoài quên đóng cửa, lúc về lại biến mất." Qua điện thoại cũng không che giấu được sự lo lắng của Xue Fei.

"Vậy tại sao bây giờ anh mới nói cho em biết? Tại sao anh không đóng cửa lại?" Sắc mặt anh tối sầm, giọng nói có chút trách móc.

"Anh biết tối nay em đi thi đấu, cho nên anh muốn đi tìm trước, sau đó..."

"Được rồi, đừng nói nữa, em sẽ đặt vé máy bay rồi quay lại ngay." Giọng anh đột nhiên cao lên một chút, khiến những người bên cạnh kinh hãi.

"Datou, làm sao vậy?" Long đội nhìn thấy nơi này có động tĩnh, lập tức đi tới hỏi.

"Anh Long, bây giờ em phải về Bắc Kinh." Anh cau mày, ôm chặt chiếc điện thoại vừa cúp máy.

"Chuyện gì đã xảy ra? Giải thưởng sắp được trao rồi." Long đội có thể nhìn thấy sự lo lắng của anh ấy.

"Long ca, Sơ Nhất mất tích, anh biết không, chính là..." Giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ, không cách nào che giấu nội tâm bất an.

"Được rồi, em đi trước đi, anh sẽ xử lý ở đây." Hai năm đồng hành này khiến anh cảm nhận sâu sắc những thay đổi của Wang Chu Quin, đồng thời anh cũng biết rất rõ Sơ Nhất đối với anh ấy có ý nghĩa như thế nào.

Hai giờ sáng, Wang Chu Quin hạ cánh xuống sân bay Đại Hưng Bắc Kinh. Không dừng lại một chút nào, anh bắt taxi đi thẳng đến Tinh Hà Thần Nguyên nơi Xue Fei đang ở.

"Tìm được chưa?" Xuống xe liền nhìn thấy Xue Fei đang đứng ở cửa.

Đôi mắt anh tìm kiếm từ trên xuống dưới, lo lắng và bất an tràn ngập trong người, như muốn nhìn thấy chiếc bánh bao quen thuộc trên người anh ấy.

"Anh vẫn chưa tìm được, anh đã tìm khắp khu vực xung quanh rồi." Ánh mắt anh đầy lo lắng, giọng điệu có chút áy náy.

"Đã muộn rồi, em nên về nghỉ ngơi trước đi. Anh sẽ tự mình đi tìm con mèo." Niềm hy vọng dâng lên trong lòng anh ấy tan vỡ, anh ấy quay lại và bắt đầu tìm kiếm con mèo.

"Sơ Nhất con ở đâu? Mau ra ngoài đi" Xue Fei nói với giọng điệu đầy lo lắng.

Màn đêm buông xuống, sương mù dịu nhẹ bắt đầu kéo dài, ánh sáng lung linh chiếu rõ ràng qua những đám mây.

Khuôn mặt trắng ngọc lạnh lùng của Wang Chu Quin lấm lem một chút sương sớm, vài sợi tóc gãy rụng trước trán, khiến hắn trông cô độc và mong manh.

Sơ Nhất, con đã đi đâu nhanh vậy?

Con không cần papa nữa à?

Trên lưng đột nhiên có một cơn ớn lạnh, bỗng nhiên trời bắt đầu mưa to. Anh không thể nhìn rõ thứ gì trước mặt nữa. Trên khuôn mặt anh là nước mắt hay mưa. mất hết hơi ấm, trong lòng anh tràn ngập cảm giác bất lực.

Sơ Nhất, con nhất định phải ngoan ngoãn chờ ba tìm thấy con.

Về nhà thay quần áo trước, sau đó đến phòng bảo vệ kiểm tra giám sát.

Wang Chuqin sống ở Vịnh Yingyue, ngay đối diện Xinghe Chenyuan. Anh ấy bước nhanh trở lại căn chung cư.

Ngay khi cửa thang máy tầng mười sáu mở ra, mái tóc của anh rối bù, những giọt nước không ngừng rơi xuống từ cơ thể anh.

Anh ngước mắt nhìn về phía cửa, đồng tử hơi nheo lại, toát ra vẻ kinh ngạc.

Chiếc bánh bao nhỏ đang ngây thơ ngủ, thỉnh thoảng lại đá vào đôi chân nhỏ bé của mình, tựa hồ ngủ không yên, có chút lạnh.

Anh nhẹ nhàng bước sang một bên, hơi cong đầu gối và từ từ ngồi xuống, với những ngón tay khéo léo, âu yếm bế chú mèo con trên mặt đất lên.

Đặt nó vào trong chiếc tổ bông mềm mại ở nhà, khi cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, nó uể oải duỗi lưng và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Mà không biết người đàn ông trước mặt đã lo lắng về điều đó bao lâu.

"Xue Fei, em tìm thấy Sơ Nhất rồi. Nó tự về nhà và ngủ ở cửa. Hôm qua em quá lo lắng nên giọng điệu của em không được tốt lắm." "Anh biết điều đó mà, Wang." Sở Khâm đi đến ban công, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

"Datou, Shasha đã ở nước ngoài được hai năm, em vẫn ở đây, chỉ cần gặp phải chuyện gì liên quan đến cô ấy..."

"Em nên buông tay đi, cô ấy..." có thể sẽ không quay lại. Bây giờ bạn như thế này, với tư cách là một người bạn, anh thực sự lo lắng."

"Được rồi, em hiểu rồi, em  cúp máy đây."

Datou thật sự không dám nghe, không muốn nghe nên vội vàng cúp điện thoại trong sự bối rối.

Khuôn mặt nhợt nhạt đến mức có vẻ ốm yếu, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng làm nổi bật thân hình cao lớn xung quanh, ánh sáng ban mai mờ ảo, người đàn ông lặng lẽ đứng trên ban công.

Liếc nhìn Sơ Nhất vẫn đang ngủ say, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười khổ. Ngoài cửa sổ, trời lại đổ mưa, gió cũng mạnh

"Sơ Nhất,con giỏi hơn cô ấy rồi, còn biết nhà để về. Giá như cô ấy biết đường về nhà."

"Khụ, khụ, khụ." Hắn dùng ngón tay che mặt, ho nhẹ một tiếng. Gió ngoài ban công có chút mưa. Bàn tay nhỏ bé siết chặt chiếc khăn choàng treo trên người, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Em lại bị cảm à? Em nói trước đây sức khỏe của em rất tốt. Bây giờ..." Một tiếng trò chuyện quen thuộc và lo lắng vang lên từ trong phòng.

"Ồ, em có chút không quen với thời tiết ở đây." Sun Ying Sha vừa nói vừa bước vào nhà.

"Đã hai năm rồi, em vẫn chưa quen. Năm ngoái Dương Dương tới chúc mừng sinh nhật em, em bị cảm lạnh."

"Lần này chị đến chúc mừng sinh nhật em, lại còn bị cảm lạnh, vừa mới là sinh nhật của em..." Giai Giai không khỏi suy nghĩ, trong lời nói cũng không giấu được vẻ lo lắng.

"Được rồi được rồi, sau này em sẽ chú ý, chuẩn bị ăn lẩu. Em nhớ hương vị này." Một bàn lớn bày biện nguyên liệu rực rỡ, Shasha nhanh chóng ngắt lời Gia Gia vẫn đang cằn nhằn, rồi cầm đôi đũa bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

Chẳng có gì khác ngoài việc mỗi năm đến sinh nhật, tôi lại nhớ anh rất nhiều. Cô gái nhỏ ấy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro