2. Người bạn cùng bàn
01
Thời đi học, bạn học Ji Ho là truyền kì của trường chúng tôi, có gương mặt chính khí lẫm liệt của cảnh sát chống khủng bố trên TVB, thành tích tốt đến mức nghịch thiên, còn biết thổi saxophone, được rất nhiều thiếu nữ hoài xuân nhung nhớ cả khi thức lẫn khi ngủ.
Hắn rất khó tính, đối với ai cũng lạnh lẽo thờ ơ. Khi đó trong mắt tôi hắn chỉ là một chiếc tủ lạnh tĩnh âm thích làm bộ làm tịch. Tình nhân trong mộng của tôi là Trần Hạo Nam, khát vọng trở thành người phụ nữ của đại ca, theo đại ca chém giết từ vịnh Đồng La đến Tiêm Sa Thư, yêu tự do, phóng túng ngang ngược một đời. (Trần Hạo Nam: đại ca xã hội đen trong phim Hồng Kông)
Trường chúng tôi học là trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, tất cả căn cứ vào thành tích. Trường có một quy định, chỗ ngồi phải xếp theo thành tích. Chủ nhiệm lớp tôi lại tương đối chú trọng nghi thức (chắc chắn là cung Cự Giải => mị đó). Cho nên sau cuộc thi giữa kì và cuối kì, chúng tôi đều phải xếp hàng trên hành lang, chủ nhiệm lớp cầm bảng xếp hạng đọc từ trên xuống dưới, ai được gọi đến tên mới có thể vào lớp chọn chỗ ngồi.
Quy định này quá không tốt, tôi cho rằng đây là phát minh vô nhân đạo nhất của loài người từ xưa đến nay. Bạn học Ji Ho vĩnh viễn là người đầu tiên đi vào, nhưng hắn không ngồi bàn đầu, bởi vì hắn không thích. Hắn thích chỗ ngồi gần cửa sổ ở bàn thứ tư, tầm nhìn rộng, tiện lơ đãng.
Khi đó lớp tôi có một bạn nam rất lười gội đầu, tính tình văn nghệ sĩ thích tôi, hết sức nhiệt tình viết thơ tình cho tôi, đại loại như là "Máu nóng của anh thấm đẫm mộ phần em" gì đó. Lần thi nọ tôi xếp hạng ngay sau gã, điều này có nghĩa chúng tôi phải ngồi cùng bàn. Vừa nghĩ đến cảnh phần mộ của mình sẽ thấm đầy máu nóng của gã, tôi đã nổi hết da gà.
Khi đó cả lớp chỉ có bên cạnh bạn học Ji Ho có chỗ trống, hắn vẫn ngồi một mình. Tại ngôi trường điểm biến thành đó của chúng tôi, thành tích tốt sẽ được hưởng tất cả mọi đặc quyền.
Đó quả thực là giây phút hùng dũng quả cảm nhất trong đời tôi, tôi cầm cặp sách lên chạy tới bên cạnh bạn học Ji Ho, không nói không rằng ngồi xuống.
Hắn quay lại thoáng nhìn tôi. Tôi còn nhớ khi đó hắn đeo tai nghe nghe nhạc. Tôi cười với hắn hết sức lúng túng. Hắn cứ thế nhìn tôi, mặt không biểu cảm, không nói gì, đến tận lúc nghe hết đĩa nhạc.
"Châu Kiệt Luân à?" Tôi bắt chuyện với hắn. Khi đó Chu Kiệt Luân đang nổi, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều mở bài hát của Châu Kiệt Luân. Bạn học Ji Ho mở máy nghe nhạc, thay đĩa CD rồi một lần nữa đeo tai nghe lên, lạnh lùng nói: "The Beatles".
Chúng tôi trở thành bạn cùng bàn như thế.
Một số năm sau, nhớ lại chuyện này, tôi hỏi: "Anh không thể thân mật với người bạn cùng bàn mới của mình hơn một chút sao?"
"Xin lỗi". Hắn nói hết sức áy náy: "Dù sao khi đó không ai biết được người vừa ngồi xuống đó chính là bà xã của anh".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro