CHƯƠNG 4 : GIỮA NHỮNG NGÀY HOA NỞ

---

Tiết trời Hà Nội cuối tháng Tư như một bản nhạc không lời – dịu dàng, trong trẻo, nhưng lặng lẽ khiến người ta nao lòng.

Linh bước ra ban công, tay cầm ly trà thảo mộc, mắt khẽ nhắm. Gió thoảng qua nhẹ như chạm vào cổ áo. Dưới sân, cây xoan bắt đầu rụng những bông tím nhỏ li ti, rải kín lối đi vào khu chung cư. Không khí thơm mùi hoa nhài thoang thoảng từ đâu đó.

Ở ban công bên cạnh, Phan vẫn như thường lệ – áo sơ mi trắng, tay cầm cây đàn gỗ cũ. Nhưng hôm nay anh không đàn, chỉ tựa người vào lan can, nhìn trời, như đang giấu đi một điều gì đó.

Linh (khẽ gọi):

> “Hôm nay không có nhạc à, bác sĩ?”

Phan (quay sang, mỉm cười):

> “Tôi đang đợi cảm hứng.”

Linh (nhíu mày):

> “Lạ thật. Anh chẳng phải người đợi điều gì bao giờ.”

Phan (chậm rãi):

> “Không phải tôi đợi nhạc… mà là đợi người bên kia ban công cười trước.”

Linh ngẩn người. Một câu nói ngỡ đùa vui nhưng khiến cô thấy lòng ấm lên. Cô quay đi để giấu ánh nhìn bối rối.

Linh:

> “Tôi cười nhiều dạo gần đây rồi còn gì.”

Phan:

> “Ừ. Nhưng tôi vẫn thích lần đầu em cười sau khi chửi tôi đàn lúc 11 giờ đêm hơn.”

Cả hai bật cười.

---

📍Trưa hôm đó – Linh dọn sách

Linh bày đống sách cũ ra sàn để phân loại. Cô tìm thấy một quyển sổ da nâu – là quyển nhật ký đầu tiên cô viết từ sau khi chia tay Hoàng, mối tình cũ tưởng sẽ cưới.

Trang đầu có dòng chữ nguệch ngoạc:

> “Tôi sẽ sống.
Không phải vì ai.
Mà vì chính tôi.”

Cô lật vài trang khác, đều là những đoạn văn rất giống… các bài viết trong blog ẩn danh.

Cô chợt thấy lòng mình lặng đi. Cô viết để thở. Nhưng giờ, chính người đọc đang khiến cô thấy... muốn thở sâu hơn, sống thật hơn.

---

📍Chiều hôm ấy – một cuộc gọi bất ngờ

Điện thoại Linh reo. Là Thảo Vy.

Thảo Vy (trên điện thoại):

> “Bà biết không? Tôi mới khám phá ra danh tính người lạ từng nhắn blog của bà!”

Linh (giật mình):

> “Ai?”

Thảo Vy:

> “Bác sĩ Phan! Hôm trước tôi đi cùng nhỏ bạn tôi đến buổi tư vấn. Nó kể Phan từng trích nguyên văn bài bà viết trong blog làm ví dụ chữa lành. Rồi còn bảo: 'Tôi muốn cảm ơn người viết này, dù không biết là ai.'"

Tim Linh đập mạnh. Cô biết từ chương trước. Nhưng nghe người khác xác nhận, vẫn khiến cô… sợ.

Linh (thì thào):

> “Nếu… nếu anh ấy biết đó là tôi… anh ấy có thấy tôi đáng thương không?”

Thảo Vy:

> “Câu hỏi này nên đổi thành: Bà có đủ can đảm để được thương không?”


---

📍Tối – hai người cùng nhau đi mua sách

Phan ngỏ lời mời Linh đi nhà sách. Cô gật đầu đồng ý, tim khẽ loạn nhịp.

Trong nhà sách nhỏ ở phố Tràng Tiền, giữa những giá sách cao ngút và ánh đèn vàng dịu, họ đi cạnh nhau – không nói nhiều, nhưng bình yên đến kỳ lạ.

Phan (vừa chọn sách, vừa hỏi):

> “Em tin vào những mối duyên không tên không?”

Linh:

> “Tin. Vì tôi đang sống trong một.”

Phan quay sang. Cô cũng quay lại. Đôi mắt họ gặp nhau. Im lặng. Nhưng như cả vạn lời đang được nói bằng trái tim.

---

📍Lúc về – trời mưa bất ngờ

Dưới hiên nhà sách, trời bất ngờ đổ mưa. Lần này, Phan không có ô. Nhưng Linh lại có.

Cô giơ ô che lên cả hai.

Linh (mỉm cười):

> “Anh nghĩ lúc mưa con người yếu lòng. Nhưng có khi là lúc mạnh mẽ nhất, vì họ dám đứng cạnh nhau.”

Phan (nhìn cô rất lâu):

> “Em đúng. Tôi chưa từng muốn nắm tay ai… giữa mưa, cho đến hôm nay.”


---

📍Đêm hôm đó – ban công

Hai người đứng mỗi bên ban công, tay chạm vào thành lan can như có gì nối liền ở giữa.

Phan:

> “Anh có một thắc mắc nhỏ. Em trả lời được thì trả lời, không thì thôi.”

Linh (tim thắt lại):

> “Anh hỏi đi.”

Phan:

> “Có phải… em là người viết blog 'Thư Gửi Người Không Quen'?”

Linh sững người.

Tim cô như ngừng đập một giây. Không gian im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió xào xạc qua tán cây xoan.

Cô không trả lời ngay.

Phan (nói tiếp, giọng thấp):

> “Anh không hỏi để xét nét. Chỉ muốn biết… liệu có đúng là em – người từng viết những lời khiến người khác đủ can đảm sống tiếp – lại đang ngồi ngay đây, giữa mùa xuân của chính mình?”

Linh cắn môi. Mắt cô hơi đỏ. Cô khẽ gật đầu.

Linh:

> “Là em.”

Phan mỉm cười. Không bất ngờ. Không ngạc nhiên. Chỉ nhẹ nhõm.

Phan:

> “Vậy… cảm ơn em, vì đã viết.
Và cảm ơn em, vì đã không trốn nữa.”


---

📍Cuối chương – blog cập nhật

> “Tôi từng nghĩ mình sẽ không thể tin ai nữa.
Nhưng có một người không hỏi tôi đau ra sao, chỉ đứng đó – không rời đi.
Tôi từng nghĩ mình không đủ dũng cảm để yêu lần nữa.
Nhưng hóa ra… chỉ cần một người khiến tôi không phải giả vờ mạnh mẽ.
Anh ấy đến, không gõ cửa.
Nhưng tôi đã mở lòng.”


---

> HẾT CHƯƠNG 4


---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro