Một đời nhớ em
Đã mười năm trôi qua kể từ ngày đám cưới ấy.
Thái Lan vẫn rực rỡ ánh đèn, còn cái tên William Jakrapatr vẫn vang vọng khắp giới thương trường — lạnh lùng, uy quyền, và không bao giờ sai sót.
Nhưng những ai từng nhìn thấy anh đều nói rằng:
"Ánh mắt của ngài William... dường như chẳng còn ánh sáng nữa."
Cuộc hôn nhân giữa anh và Mee vẫn tồn tại — trên danh nghĩa. Mee là một người phụ nữ tốt, hiểu chuyện, chưa từng trách anh, nhưng giữa hai người là một khoảng trống không bao giờ lấp đầy.
Họ sống như hai người xa lạ trong cùng một mái nhà, lịch sự, chuẩn mực, không tiếng cãi vã — và cũng chẳng có tình yêu.
Nhiều đêm, William ngồi một mình trong căn phòng làm việc cũ, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt anh mệt mỏi.
Trên bàn, trong ngăn kéo nhỏ nhất, vẫn có một chiếc cà vạt màu xám – chiếc mà Est từng tặng anh vào sinh nhật năm ấy.
Dù đã sờn và nhạt màu, anh vẫn giữ như báu vật.
Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi nhẹ — mưa Bangkok vẫn như ngày xưa, dai dẳng và lạnh.
William khẽ nhắm mắt, và trong cơn mơ chập chờn, anh thấy Est đang đứng trước mặt, nụ cười hiền như ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời anh.
William choàng tỉnh, đôi mắt ươn ướt.
Anh lặng lẽ nói khẽ, như sợ gió nghe thấy:
"Anh chưa bao giờ quên, Est à. Chưa bao giờ."
Năm năm sau, khi William qua đời vì cơn đau tim, người ta tìm thấy trong ngăn kéo bàn làm việc của anh một phong thư cũ, đã ố vàng, cùng một tấm ảnh chụp hai người trên bãi biển Phuket.
Nét chữ trong thư là của William:
"Nếu có kiếp sau,Hãy đến, với tư cách người anh yêu — và anh sẽ không để ai chia rẽ chúng ta thêm lần nào. Anh hứa sẽ yêu em , bảo vệ em bằng cả sinh mạng này"
Ngày tiễn anh, trời đổ mưa.
Giữa nghĩa trang yên tĩnh, có người nói rằng, họ thấy một bóng dáng mờ nhạt đứng dưới gốc cây sala, cười rất khẽ, rồi tan vào màn mưa như chưa từng tồn tại.
Không ai biết đó là ai.
Chỉ biết rằng, trong giọt nước mưa rơi trên bia mộ mang tên William Jakrapatr, như có bóng hình của một người từng được anh yêu... đến tận cùng.
- Hết -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro