Chương 1 : Chuyển trường


Trương Nhật Hạ đứng trước cánh cổng trường mới,cô cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Từ ngày đầu tiên biết mình sẽ chuyển đến trường này, Hạ không khỏi lo lắng, nhưng trong giờ phút này, khi mọi thứ trở nên thực tế, cô lại chỉ thấy một sự bình tĩnh lạ thường.

Bước vào trường mới không phải là điều dễ dàng đối với một cô gái sống nội tâm như cô. Hạ là một học sinh nổi bật, giỏi Văn, nhưng đó cũng chính là lý do khiến cô hay bị các bạn nam trêu ghẹo. Cô không quá xinh đẹp, nhưng cái sự tinh tế và lặng lẽ của mình luôn khiến mọi người để ý.

Hạ đã từng nghĩ, liệu mình sẽ làm thế nào trong một môi trường hoàn toàn mới? Liệu ở đây có ai sẽ hiểu mình như những người bạn cũ hay sẽ lại trở thành đối tượng trêu chọc như trước kia?

Khi cô bước vào lớp, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào cô. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Hạ không bận tâm, bình thản ngồi xuống chỗ của mình, nơi mà cô biết mình sẽ phải chấp nhận cho những ngày tháng sắp tới.

Cô khẽ liếc nhìn xung quanh. Lớp học này có vẻ không quá khác biệt so với những lớp học trước kia cô từng học. Tuy nhiên, ánh mắt cô dừng lại khi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi ở góc lớp, khuôn mặt lạnh lùng nhưng toát lên một vẻ đẹp khiến mọi người không thể rời mắt.

Đó là Lưu Tuấn Phong, nam sinh học lớp 12, nổi bật nhất trường không chỉ bởi thành tích học tập mà còn bởi sự lạnh lùng và điềm tĩnh của mình. Cậu là người duy nhất không nhìn cô một cách tò mò hay trêu đùa. Trong cái lớp học ồn ào ấy, Tuấn Phong như một điểm sáng của sự lạnh lùng, khác biệt.

"Chắc chắn sẽ lại có những trò đùa chẳng đâu vào đâu," Hạ tự nhủ trong lòng. Nhưng cô biết mình không thể thay đổi điều đó. Cô là người mới, và như một quy luật bất thành văn, cô sẽ luôn là đối tượng để các bạn nam trong lớp tìm cách chọc ghẹo.

Ngay khi cô đang chuẩn bị ghi chép, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Chào mày, mới chuyển đến à?"

Hạ quay lại, nhận ra đó là Gia Minh, một bạn trai trong lớp với nụ cười luôn nở trên môi và ánh mắt hóm hỉnh. Gia Minh không phải người trầm lặng như cô, mà ngược lại, cậu rất hòa đồng và hay trêu chọc những người xung quanh.

"Ừ, mới chuyển đến," Hạ trả lời một cách nhẹ nhàng.

Gia Minh nháy mắt với cô, rồi quay qua trêu một bạn nam khác. "Này, có người mới rồi đấy. Phải chăng cô ấy là đối thủ lớn nhất của Tuấn Phong?"

Cả lớp lại bật cười, ánh mắt tò mò tập trung vào Hạ. Cô chỉ im lặng, không phản ứng, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

"Đừng để ý đến bọn họ," Gia Minh nói nhỏ, nhận ra thái độ của cô. "Tớ là Gia Minh, nếu cần gì cứ nói với tớ."

Với một ánh mắt trìu mến, Gia Minh tiếp tục nói chuyện, tạo không khí dễ chịu hơn cho cô. Nhưng trong giây phút đó, Hạ cảm thấy một sự hiện diện khác biệt, một cảm giác mà chỉ có thể nhận ra khi nhìn thấy Tuấn Phong – cậu đang dõi mắt về phía cô, tuy không nói gì nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến cô cảm thấy như một câu hỏi chưa được trả lời

Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong lớp. Các bạn học sinh đồng loạt rời khỏi bàn, ồn ào chuẩn bị ra chơi. Hạ vẫn ngồi yên, mắt vẫn dán vào sách vở, không mấy quan tâm đến xung quanh. Cô biết rằng, hôm nay mình sẽ lại là đối tượng mà các bạn trong lớp sẽ chú ý, nhưng chẳng biết tại sao, cô vẫn cảm thấy khá bình thản.

Ngay lúc đó, một giọng nói nữ vang lên phía cửa lớp.

"Ê, Gia Minh! Cậu xuống căn tin đi, tớ đói rồi!"

Đó là Thiên Vy – cô bạn ngồi ở bàn đầu, thuộc nhóm bạn của Tuấn Phong. Cô nổi bật với vẻ ngoài năng động, khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt luôn sáng rực vẻ thông minh. Mặc dù có phần hơi lạnh lùng, Thiên Vy lại rất nhanh chóng kết bạn với những người xung quanh, đặc biệt là với Gia Minh – một trong những người nổi bật của lớp.

Gia Minh quay lại, cười toe toét. "Thế thì đi thôi, để tôi dẫn đường!"

Nhưng Thiên Vy không đi một mình. Cô quay sang liếc mắt về phía Trương Nhật Hạ, đang ngồi im lặng một mình ở bàn. Cảm thấy hơi tò mò, Thiên Vy bỗng nảy ra một ý định.

"Cậu ấy mới chuyển đến phải không?" Thiên Vy hỏi Gia Minh, ánh mắt đảo qua bàn của Nhật Hạ.

Gia Minh nhìn theo ánh mắt của Thiên Vy và gật đầu. "Ừ, mới chuyển đến đấy, hình như là học lớp 12."

Thiên Vy nhìn Nhật Hạ một lúc lâu rồi mỉm cười. "Cứ để tôi thử xem sao."

Cô bước về phía bàn của Nhật Hạ, nở một nụ cười dịu dàng, không hề tỏ ra gì lạ lẫm.

"Chào bạn, mình là Thiên Vy. Mới chuyển đến phải không? Lớp 12 phải không? Mình học cùng lớp với bạn đấy."

Hạ ngước lên, thoáng nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài nổi bật đang mỉm cười thân thiện với mình. Cảm giác hơi ngạc nhiên vì sự chủ động của Thiên Vy, nhưng Hạ vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

"Ừ, mình là Trương Nhật Hạ. Mới chuyển đến." Hạ trả lời nhẹ nhàng, hơi ngại ngùng.

Thiên Vy cười tươi. "Thật là trùng hợp! Tớ cũng mới quen lớp này, nhưng thấy bạn có vẻ khá dễ chịu. Mà cậu không ra căn tin với mọi người à? Tớ và Gia Minh chuẩn bị xuống ăn trưa, cậu có muốn đi cùng không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Hạ hơi bối rối. Cô đã quen với việc ăn một mình, nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ mình nên thử làm quen với mọi người. Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Hạ gật đầu.

"Cũng được... Cảm ơn."

Thiên Vy hào hứng kéo tay Hạ dậy. "Vậy thì đi thôi! Chúng ta đi cùng."

Khi ba người bước ra ngoài, Gia Minh nhìn thấy Thiên Vy và Hạ đi bên nhau, có chút ngạc nhiên.

"Ơ, hai người quen nhau rồi à?" Gia Minh cười, rồi đùa. "Mới chuyển đến mà đã có bạn thân rồi sao?"

Thiên Vy nháy mắt với Gia Minh. "Tớ thấy cậu ấy dễ thương, nên làm quen thôi."

Gia Minh trêu chọc. "Cũng dễ thương thật đấy, nhưng không biết có đáng yêu như cậu không."

Thiên Vy quay lại, mỉm cười đầy ẩn ý. "Cậu thì biết gì. Nhưng mà, hôm nay sẽ là một ngày thú vị đấy."

Hạ đi theo họ, dù hơi lạ lẫm nhưng cảm giác không tồi. Cô bắt đầu cảm thấy như mình có thể làm quen với trường mới này, và có thể, nơi đây sẽ không giống những nơi cô đã từng học trước đó.

Cả ba người cùng đi xuống căn tin. Trong khi Gia Minh tiếp tục trêu đùa Thiên Vy, Nhật Hạ vẫn lặng lẽ theo sau. Cô không thể không cảm thấy có chút sự thay đổi trong không khí xung quanh mình. Và lần đầu tiên kể từ khi chuyển đến, cô cảm thấy một chút an lòng. Mọi thứ có thể không quá tồi tệ như cô đã nghĩ

Buổi tối, khi không còn lớp học hay bài vở chiếm lấy thời gian, Trương Nhật Hạ ngồi một mình trong phòng, lướt điện thoại. Cô không thích đi ra ngoài nhiều, nên những lúc rảnh rỗi, Hạ thường tìm kiếm những bộ phim hay những video giải trí để thư giãn. Đang lướt một vòng trên TopTop, cô vô tình dừng lại ở một video hài hước mà cô thấy thú vị. Tiếng cười khúc khích từ video khiến không gian trong phòng trở nên nhẹ nhàng, xua tan đi cảm giác lạ lẫm khi mới chuyển đến nơi này.

Đúng lúc đó, một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên màn hình.

Thiên Vy: "Chào cậu, Hạ! Tối nay có kế hoạch gì chưa? Tớ và nhóm bạn sẽ đi bar, cậu có muốn đi cùng không? Tham gia vui lắm đấy!"

Nhật Hạ nhìn màn hình, hơi ngạc nhiên vì sự mời gọi này. Cô chưa quen với việc ra ngoài vào buổi tối, nhưng lại cảm thấy hơi tò mò. Thiên Vy là người bạn duy nhất cô có thể coi là thân quen kể từ khi chuyển trường. Cô nghĩ, có thể sẽ là một cơ hội tốt để làm quen thêm với nhóm bạn mới và cũng là một cách để thoát khỏi những cảm giác cô đơn khi chỉ ở trong phòng.

Cô nhìn lại tin nhắn của Thiên Vy một lần nữa, rồi suy nghĩ một chút.

Trương Nhật Hạ: "Ờ... bar à? Cũng không tệ. Nhưng không biết có ổn không nhỉ?"

Thiên Vy: "Yên tâm đi, không có gì phải lo đâu! Chúng ta đi nhóm mà. Cậu sẽ không cảm thấy lạc lõng đâu. Đi cho vui nhé!"

Nhật Hạ thấy nhẹ nhàng hơn khi đọc tin nhắn của Thiên Vy. Cô thở dài một hơi, rồi quyết định đồng ý.

Trương Nhật Hạ: "Được rồi, tớ sẽ đi. Cảm ơn vì đã mời!"

Thiên Vy: "Tuyệt quá! Hẹn cậu lúc 8 giờ nhé! Địa chỉ tớ sẽ gửi cho cậu ngay bây giờ!"

Nhật Hạ đặt điện thoại xuống, nhìn vào gương một chút, rồi thay bộ đồ đơn giản, thoải mái để ra ngoài. Cô không phải là kiểu người thích trang điểm hay ăn diện quá mức, chỉ cần một chút chỉnh chu là đủ.

Khi đồng hồ điểm 8 giờ, Hạ bước ra khỏi nhà và đón taxi đến địa chỉ mà Thiên Vy đã gửi. Lúc bước vào quán bar, cô không khỏi choáng ngợp bởi không gian ồn ào, ánh đèn mờ ảo và những giai điệu sôi động. Đám đông xung quanh vui vẻ, nhảy nhót theo nhạc, và tiếng nói chuyện ầm ĩ cũng tạo nên một không khí náo nhiệt.

Hạ nhìn xung quanh, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng rồi cô thấy Thiên Vy đang vẫy tay từ phía xa. Cô mỉm cười, đi về phía đó.

"Chào cậu, đã tới rồi à?" Thiên Vy vui vẻ chào đón. "Cậu đừng ngại, ngồi đây với bọn tớ đi!"

Nhật Hạ ngồi xuống cạnh Thiên Vy, xung quanh là nhóm bạn thân của cô ấy. Họ nhìn cô với ánh mắt tò mò, nhưng không ai tỏ ra quá lạ lẫm. Mọi người rất dễ gần và bắt đầu trò chuyện với cô một cách tự nhiên.

"Chào cậu, tớ là Gia Minh!" Một chàng trai với nụ cười tươi rói bắt chuyện. "Mới chuyển đến đúng không? Cậu cũng học lớp 12 hả?"

"Ừ, mình là Nhật Hạ, mới chuyển đến." Cô mỉm cười nhẹ.

Tiếng nhạc xung quanh khá ồn ào, nhưng mọi người vẫn cố gắng nói chuyện và tạo ra không khí thoải mái cho Hạ. Thiên Vy thấy cô có vẻ hơi e dè, liền nháy mắt bảo:

"Đừng ngại, uống một ly đi. Tớ gọi đồ cho cậu nhé!"

Chưa kịp phản ứng, một ly cocktail mát lạnh đã được đưa đến tay Hạ. Cô nhìn ngó xung quanh một chút, không biết phải làm gì, nhưng rồi quyết định nhấp thử một ngụm. Ly cocktail không quá nặng, và Hạ cảm thấy nó làm dịu đi sự căng thẳng trong cô

Tối nay, Hạ dường như đã bước vào một thế giới mới. Không còn cảm giác lạ lẫm khi bước vào ngôi trường mới, cô bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp từ những người bạn mới. Dù không phải là người thích ra ngoài, nhưng Hạ cảm thấy rằng đôi khi những thay đổi nhỏ lại mang đến những trải nghiệm mới mẻ

Không khí trong quán bar ngày càng trở nên náo nhiệt khi tiếng nhạc sôi động hòa cùng những tiếng cười, tiếng nói ồn ào. Hạ ngồi giữa nhóm bạn của Thiên Vy, cảm thấy mình có phần lạc lõng, nhưng cũng rất thú vị khi không khí xung quanh dần trở nên thoải mái hơn. Cô vừa nhấp một ngụm đồ uống, vừa quan sát mọi người đang trò chuyện với nhau.

Một lúc sau, Gia Minh lên tiếng:

"Hay là chơi một trò nhé! Chúng ta chơi Thật Hay Thách đi!"

Cả nhóm lập tức hứng thú với ý tưởng này. Thiên Vy nháy mắt với Hạ, tỏ ra rất hào hứng. "Được đấy, chơi vui lắm! Cậu sẽ không thấy nhàm chán đâu."

Hạ hơi bối rối, nhưng cũng không thể từ chối lời mời nhiệt tình của Thiên Vy. Thế là, trò chơi bắt đầu.

Gia Minh ngồi vào giữa bàn, mỉm cười. "Quy tắc đơn giản thôi. Mình sẽ hỏi một câu, bạn phải chọn: Thật hay Thách? Nếu chọn 'Thật', phải trả lời thành thật, còn nếu chọn 'Thách', thì phải làm một thử thách mà chúng tôi đưa ra. Sẵn sàng chưa?"

Cả nhóm đồng thanh hô: "Sẵn sàng!"

Hạ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Cô chưa từng chơi trò này, nhưng chắc chắn mọi thứ sẽ không quá tệ.

Gia Minh quay sang Hạ, giọng trêu chọc: "Cậu mới chuyển đến, chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị. Thật hay thách, Hạ?"

Hạ hơi ngập ngừng, nhìn quanh mọi người một lượt. Cô không thích phải trả lời những câu hỏi quá riêng tư, nhưng cũng không muốn làm người khác thất vọng. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định chọn "Thật".

Trương Nhật Hạ: "Thật."

Gia Minh nhướng mày, tỏ vẻ thích thú. "Vậy thì câu hỏi này dành cho cậu. Cậu có... thích ai trong lớp này không?"

Cả nhóm lập tức im lặng, ánh mắt dồn về phía Hạ. Thiên Vy khẽ cười, còn Tuấn Phong ngồi một góc, mặt không biểu cảm nhưng cũng không bỏ qua cuộc trò chuyện.

Hạ bất giác đỏ mặt. Cô không thể nào trả lời câu hỏi này mà không cảm thấy ngại. Cảm giác hơi bối rối bao trùm lấy cô, nhưng cô quyết định không để sự e dè làm mình thất bại.

"Không, mình không thích ai cả." Cô nói dứt khoát.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục cười rộ lên. Có lẽ câu trả lời quá đơn giản nên không ai cảm thấy ngạc nhiên.

Tiếp đến, Thiên Vy lên lượt, cô nhìn mọi người với ánh mắt đầy thách thức. "Thật hay Thách, Gia Minh?"

Gia Minh chẳng ngần ngại chọn "Thách". "Thách đi, tôi luôn sẵn sàng."

Thiên Vy mỉm cười, nhìn quanh rồi nói: "Thách cậu... nhảy điệu nhạc mà DJ đang phát cho chúng tôi xem!"

Ngay lập tức, Gia Minh đứng dậy, không hề do dự, và bắt đầu nhảy theo điệu nhạc. Mặc dù có vẻ không phải là một vũ công chuyên nghiệp, nhưng cậu vẫn làm mọi người cười ngất với những bước nhảy ngẫu hứng và đầy năng lượng. Hạ không thể không bật cười trước sự tự tin của Gia Minh.

Khi trò chơi tiếp tục, Hạ cảm thấy mình hòa nhập dần vào không khí vui vẻ của nhóm. Mặc dù vẫn có những khoảnh khắc cô hơi ngại ngùng, nhưng chính sự vui vẻ, cởi mở của mọi người khiến cô cảm thấy bớt cô đơn hơn. Cô không ngờ rằng, trò chơi này lại là một cách tuyệt vời để làm quen và hiểu thêm về những người bạn mới.

Cuối cùng, đến lượt Tuấn Phong. Cả nhóm dường như đã chuẩn bị tinh thần, vì họ biết, Tuấn Phong luôn là người lạnh lùng, ít khi tham gia các trò chơi hay thể hiện cảm xúc nhiều.

Gia Minh nhìn vào Tuấn Phong, cười khẽ. "Thật hay Thách, Tuấn Phong?"

Cả nhóm đều chú ý đến cậu, chờ đợi câu trả lời. Tuấn Phong nhún vai, không nói gì, và như một thói quen, cậu chọn "Thật".

Gia Minh không bỏ lỡ cơ hội. "Vậy thì, câu hỏi này: Cậu thích ai trong lớp này?"

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Tuấn Phong. Cậu ngồi im, không hề có biểu hiện gì đặc biệt. Sau một lúc, Tuấn Phong chỉ lạnh lùng đáp lại: "Không thích ai cả."

Cả nhóm lại cười ầm lên, không ai cảm thấy ngạc nhiên về câu trả lời của Tuấn Phong. Mọi người đều hiểu, cậu luôn giữ cho mình một khoảng cách nhất định.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: