Chương 2
Dưới làn mưa, khắp phố xá lặng lẽ, còn trong ngôi miếu sơn thần, chẳng có gì đáng giá. Anh Lỗi đi qua đi lại, nhìn quanh quất, chỉ thấy một chiếc giường đơn sơ và gian bếp mà mình đã dọn dẹp, ngoài ra hầu như không có gì có thể dùng được.
Ngoài cửa, lá cây ngân hạnh vàng rơi lả tả, bị gió thổi cuốn lên, lay động rồi vờn qua đầu hắn.
"Ây..." Anh Lỗi khẽ sờ cằm, suy nghĩ. "Rốt cuộc, người này mắc phải bệnh gì vậy?"
Bệnh tình của Bạch Cửu thật kỳ lạ. Anh Lỗi không ngửi thấy mùi thuốc nào, thậm chí nhìn vào, Bạch Cửu cũng chẳng có vẻ gì khác thường, chỉ là hơi gầy yếu một chút mà thôi.
Tuy vậy, bàn tay giấu trong tay áo của Bạch Cửu lại chẳng còn chút thịt nào, chỉ còn lại xương gầy guộc, yếu ớt như thể sẽ vỡ vụn ngay khi chạm vào.
Dù Anh Lỗi và Bạch Cửu chỉ mới quen nhau chẳng bao lâu, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy không nỡ rời xa người bạn này. Hắn muốn cứu Bạch Cửu, muốn giữ cậu lại lâu thêm một chút.
Bạch Cửu tỉnh lại bởi mùi thuốc xộc vào mũi.
Trước mặt cậu là một cái lò than, Anh Lỗi không biết lấy đâu ra một chiếc quạt lông vũ, che mũi rồi quạt liên tục, khiến khói thuốc tỏa vào mắt mũi tai họng của Bạch Cửu, khiến cậu ho sặc sụa, suýt chút nữa thì nôn ra.
Anh Lỗii vội vàng vứt chiếc quạt sang một bên, vui vẻ bưng một bát thuốc đến đặt trước mặt Bạch Cửu, "Đây là thuốc ta tự chế, uống vào nhất định có ích."
Bạch Cửu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bát thuốc đen ngòm, trên mặt nước còn lềnh bềnh những mảnh thảo dược không rõ tên.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng không thể nhịn được, nôn ra ngay lập tức.
Mọi thứ cậu vừa ăn xem ra đều không thể giữ lại.
"Này, đừng có nôn nữa!" Anh Lỗi cũng ngồi xuống bên cạnh, tóc tết dài xõa xuống đất, "ngươi sao vậy? Có cần ta đưa ngươi về Đại Hoang tìm ông nội ta khám không?"
Anh Lỗi nghĩ, chuyện này chắc không sao, tệ nhất là ông nội đánh một trận, nhưng ít ra Bạch Cửu sẽ được cứu.
Bạch Cửu nôn xong, ánh mắt lờ đờ, chẳng thể nói được một câu.
Anh Lỗi đã lấy ra "Sơn Hải Thốn Kính", chuẩn bị làm phép, thì đúng lúc đó, Bạch Cửu lại nôn thẳng vào người hắn.
Anh Lôi hoảng hốt đến mức suýt ngất, vội vàng rút tay lại, trong lòng tự an ủi may mà mình chậm tay chậm chân, nếu không mang một đống nôn mửa về cho ông nội, thì chẳng biết ông sẽ làm gì đâu.
"Ngươi sao rồi?" Anh Lôi quỳ xuống, đỡ Bạch Cửu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Có muốn tìm thầy thuốc không?"
Bạch Cửu vẫy tay, ý bảo không cần.
Có lẽ giữa yêu và người có sự khác biệt trong suy nghĩ, Anh Lỗi hiểu lầm, vội vàng nắm chặt tay Bạch Cửu, "Ta ở đây, ta ở đây mà."
Bạch Cửu chỉ biết cạn lời.
Khói thuốc dần tan, Bạch Cửu hồi phục một chút, nhưng Anh Lỗi vẫn không ngừng quanh quẩn bên cậu, miệng không ngừng thốt lên những lời than.
Bạch Cửu cảm thấy phiền, đá chân một cái, khiến Anh Lỗi đứng yên tại chỗ, "Ngươi than thở gì thế? Ta còn chưa chết đâu."
Anh Lỗi nhíu mày, vểnh mũi lên, rồi gãi đầu, "Bệnh của ngươi sao kỳ vậy?"
Bạch Cửu thở dài, "Từ trong bụng mẹ đã yếu rồi, sinh ra đã không khỏe mạnh, bọn ta không giống yêu các ngươi, mỗi con đều cường tráng khỏe mạnh." Nói đến đây, giọng cậu bỗng trở nên trầm buồn, "Cuộc đời con người quá mong manh, chỉ một chốc lát là có thể mất đi."
Yêu thì sống lâu vô tận, con người lại có số phận hữu hạn, Anh Lỗi lần đầu tiếp xúc với con người, cũng là lần đầu cảm thấy một sự thương xót khó tả.
"Vậy kiếp sau ngươi làm nửa yêu nửa thần đi." Anh Lỗi ngồi xuống cạnh Bạch Cửu, "Nửa yêu nửa thần rất mạnh, ngay cả dịch bệnh của Phỉ cũng không sợ, như vậy ngươi sẽ không bị bệnh nữa."
"Phỉ?" Bạch Cửu cúi đầu nghĩ một lúc, "Nếu thật sự có như vậy thì tốt biết mấy."
Anh Lỗi vỗ vỗ vai Bạch Cửu, "Sẽ được thôi, ông nội ta nói, người làm việc thiện sẽ được thưởng, kiếp sau sẽ có điều ước. Ngươi là người tốt, kiếp sau sẽ bình an."
"Bình an?" Bạch Cửu khẽ cười, "Ngươi làm sao biết ta là người tốt?"
"Ngươi đã giúp ta trên phố." Anh Lỗi vỗ ngực, "Ngươi nhất định là người tốt, Anh Lỗi ta không nhìn nhầm đâu. Hơn nữ ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, dù ngươi có ở đâu đi nữa."
Anh Lỗi vui vẻ nghĩ thầm: "Đến lúc đó chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Người bạn đầu tiên của hắn, người khách đầu tiên của hắn.
Ngoài cửa, lá ngân hạnh vẫn bay lả tả, trong nhà, khói thuốc đã hoàn toàn tan đi. Bạch Cửu nhìn Anh Lỗi một lúc, bỗng nhiên lên tiếng: "Ta lại đói rồi, ngươi đi làm chút đồ ăn đi."
Anh Lỗi chẳng biết bằng cách nào, ngày hôm sau đã mang về rất nhiều thứ, lấp đầy ngôi miếu sơn thần cũ kỹ, khiến Bạch Cửu hoảng hốt không biết Anh Lỗi đã làm gì.
"Ngươi đi ăn cướp về đấy à?" Bạch Cửu cầm dao và thớt, vô tình bị dao cắt vào tay, một vết máu đỏ tươi rỉ ra, đau đến mức nước mắt lăn dài.
Anh Lỗi vội vàng lấy vạt áo băng lại vết thương, phải một lúc lâu mới buông tay ra. Tay Bạch Cửu trắng muốt, một giọt máu lặng lẽ chảy ra. Anh Lôi hoảng hốt, đầu óc như bốc khói, "Ngươi không sao chứ?"
Bạch Cửu hơi ngượng khi bị Anh Lỗi nhìn chằm chằm, rút tay về, ngẩng cao đầu, "Ta không sao."
Thấy sắc mặt Bạch Cửu không có gì khác lạ, Anh Lôi mới yên tâm, rồi nhớ lại câu hỏi lúc nãy, khẽ hạ giọng, "Ta lấy trộm đá ngọc của ông nội ta, thứ đó ở nhân giới rất quý."
Những viên ngọc mà sơn thần Anh Chiêu vất vả đào được, đã bị cháu trai lấy hết sạch.
Bạch Cửu, mồ côi từ nhỏ, mẫu thân đã chết khi sinh cậu, nhưng cậu cũng đã thấy qua cách cư xử của những người trưởng bối khác, nên tò mò không hiểu tại sao Anh Lỗi lại làm vậy, "Ông nội ngươi không mắng ngươi sao?"
Anh Lỗi cười khúc khích, "Không đâu, ông nội nói hồi trước hai con đại yêu mà ông nuôi hay trộm ngọc rồi chạy xuống núi, còn ta là lần đầu tiên, ông chắc chắn sẽ tưởng bọn họ làm."
Lúc này Anh Lỗi vẫn chưa biết, dù hai tên đại yêu đó có trộm ngọc, nhưng chưa bao giờ trộm nhiều đến vậy, Anh Chiêu nhìn thấy tình trạng này là biết ngay là thằng cháu trai mình làm.
Bạch Cửu gật đầu, "Vậy thì tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro