chương 4: Giải Cứu
Không ai còn nhớ chính xác ai là người đầu tiên đứng lên. Có thể là Danh Nhân. Cũng có thể là Hoài Đức, hoặc Quang Toản.
Nhưng vào khoảnh khắc cánh cửa lớp 12A10 bị đóng sập lại vì lo sợ đám sinh vật ngoài hành lang, cả nhóm đồng loạt hiểu ra một điều: **Tú Anh sẽ không quay trở lại. Không phải nếu họ không đi tìm.**
“Điên rồi hả? Ra ngoài đó là chết đấy!” – Ngọc Khánh kêu lên, mắt đỏ hoe, ôm chặt tay Gia Mai.
“Tụi mình… đâu phải siêu nhân gì đâu...” – Trang Anh nghẹn ngào. “Tao còn chưa học xong mấy đề ôn thi nữa…”
“Bây giờ còn ai mà thi?” – Thanh Tâm lẩm bẩm. “Tao chỉ muốn về nhà thôi…”
Không ai trong số họ mạnh mẽ. Không ai có kỹ năng sinh tồn. Không ai từng dùng vũ khí, giết người hay thậm chí là giết một con gián.
Tụi nó chỉ là học sinh lớp 12 – còn vài tháng nữa là hết cấp, còn vài ngày nữa là bước vào kỳ thi tốt nghiệp – thì cái thế giới này **sập xuống**.
“Bả cứu tụi mình.” – Yến Anh nói, tay siết chặt cổ áo. “Bả chạy đi lạc hướng để cứu tôi với Châu. Nếu không làm gì… là bả chết.”
Sự im lặng buông xuống. Một kiểu im lặng nặng như đá. Một kiểu im lặng của sự lựa chọn: **đứng yên và sống trong nỗi hối hận, hay bước vào địa ngục để níu kéo chút hy vọng.**
“Vậy thì đi.” – Thanh Tâm nói, giọng trầm đục. “Nhưng muốn sống... tụi mình phải chuẩn bị.”
\*\*
Kế hoạch bắt đầu từ phòng thực hành Hóa. Cánh cửa bị khóa, nhưng Quang Toản đá tung bản lề bằng chân bàn học.
Bên trong là hàng loạt hóa chất, que sắt, ống nghiệm, cồn công nghiệp, bếp cồn, axit.
“Chúng ta không có súng. Nhưng có thể làm vũ khí cháy.” – Trang Anh nói, mở từng ngăn tủ. “Chai thủy tinh, giẻ lau, đổ cồn vào. Quăng là cháy.”
“Molotov cocktail á?” – Hoài Đức trợn mắt. “Tụi mình đang làm khủng bố à?”
“Không. Chúng ta đang sinh tồn.” – Trang Anh, ngắn gọn.
Toản cầm chổi gỗ mài đầu làm giáo, thấy Danh Nhân cắt mấy ống nghiệm thủy tinh mài thành dao nhọn, thấy Yến Anh lấy cặp sách làm khiên đeo trước ngực, từng người một cũng bắt đầu làm theo.
Gia Mai buộc chặt kéo học sinh vào cây thước gỗ dài. Ngọc Khánh cột mấy cái đinh vào đầu dùi trống của đội nhạc cụ. Thanh Tâm, tay run run, quấn giẻ vào cổ tay như một kiểu tự vệ cuối cùng. Ngọc Châu thì có một con dao găm nhỏ.
“Đây là… đội hình học sinh yếu kém nhất từ trước đến giờ…” – Trang Anh cười khan.
“Không sao.” – Ngọc Châu nói, thở ra – “Mình không cần giỏi… chỉ cần sống sót.”
\*\*
Hành lang tối. Đèn chớp nhá. Không khí lạnh như đá. Mỗi bước chân vang vọng như tiếng chuông báo tử.
“Ê, đợi, tụi bây có nghe gì không?” – Hoài Đức thì thầm.
Tất cả nín lặng.
**GẦM!**
Một tiếng rống điên dại vang lên từ góc xa. Cánh cửa nhà vệ sinh nữ bị bật tung. Một hình thể nhấp nhô, cánh tay dài ngoẵng, hàm răng nhuốm máu, lao thẳng ra ngoài.
**Một con zombie. Là thật.**
Ngọc Khánh hét toáng, vung dùi đập loạn. Nó trượt tay, rớt vũ khí, ngã ngửa ra sàn.
Quang Toản lao đến, cắm cây chổi giáo vào ngực sinh vật. Nó không chết. Gào lên. Máu bắn tung tóe. Gia Mai từ phía sau quăng chai molotov, lửa bốc lên ngùn ngụt.
Con zombie cháy rực, lăn lộn, hú như chó dại. Cuối cùng mới lịm đi.
Đứng chết lặng. Tay Toản run cầm cập, đầy máu và tro bụi. Trang Anh thì khóc nấc lên. Tâm thì nôn ói. Ngọc Khánh ôm lấy Châu, không nói được gì.
Chỉ có Danh Nhân, thở hổn hển, gằn từng chữ:
“Đây không phải trò chơi. Chúng ta có thể chết. Nhưng phải đi tiếp.”
\*\*
Lúc họ đến khu nhà thực hành Sinh, bầu trời bên ngoài đã đen kịt. Gió rít từng hồi như ai than khóc.
Cửa tầng hầm bị khóa bằng mã số.
“Tao biết cái này.” – Hoài Đức lẩm bẩm, nhìn bảng điện – “Hệ thống khóa cũ, kiểu như phòng lưu trữ. Chắc dùng mã số sinh viên hoặc ngày đặc biệt...”
“Thử ngày thành lập trường đi.” – Yến Anh nói.
“Không được.” – Bíp bíp.
“Ngày thi quốc gia đầu tiên?” – Châu đoán.
“Cũng không được.” – Bíp bíp.
“Thử... ngày bắt đầu năm học?” – Danh Nhân nhíu mày.
Cạch.
**Mở.**
“Đi thôi.” – Quang Toản gật đầu, cầm đèn pin bước xuống trước.
\*\*
Tầng hầm lạnh lẽo và ẩm thấp. Tường phủ đầy rong rêu, mốc meo và máu khô. Mùi tử thi vương vất trong không khí. Từng bước chân họ dẫm lên sàn dính dáp của thứ gì đó không rõ hình thù.
Trên đường đi, họ bắt gặp một dãy buồng kính – **có người bên trong.**
Một số xác không còn nguyên vẹn. Một số đang giãy giụa yếu ớt.
“Có ai… cứu em… làm ơn…” – Một giọng con gái phát ra từ buồng thứ hai.
Ngọc Châu biết giọng nói này.
Một học sinh – tên ghi trên áo: **Bảo Như** – máu me, người đầy vết kim tiêm. Cạnh đó, một buồng khác là **Minh Thư**, đôi mắt mờ đục, cổ bị gắn ống truyền lạ.
“Cứu… đừng để tụi nó… tiêm thứ đó…” – Như thì thào.
“Chúng nó là ai?” – Đức hỏi.
“Bích Thùy… với Trường Ân… Là tay sai của cô Uyên, người tạo ra virus… dùng tụi mình để thử nghiệm...”
Minh Thư ho sặc sụa, rồi gào lên – một âm thanh không phải tiếng người. Máu tuôn ra từ miệng. Cô đập mạnh vào kính. Mắt đỏ như thú hoang.
“Trốn đi…” – Bảo Như thì thầm, rồi tắt thở.
Mọi người đứng chết lặng. **Tội lỗi. Khiếp đảm. Và cơn thịnh nộ.**
“Cái trường này… đã hóa điên.” – Gia Mai nói, giọng rít lên. “Tụi mình… chỉ là vật nuôi.”
\*\*
Cuối hành lang, họ tìm được căn phòng số 3 – nơi camera ghi lại hình ảnh Tú Anh bị lôi đi.
Cánh cửa khép hờ. Bên trong, một mùi hóa chất nồng nặc. Có tiếng rên rỉ khe khẽ.
“Tú Anh…?” – Châu gọi, run giọng.
Từ trong góc tối, một cái bóng bật dậy.
Tú Anh. Đầu tóc rối bù. Áo dính máu. Tay cầm một mảnh kính vỡ như dao.
Mắt cô mở lớn, mờ mịt.
“Đừng lại gần…” – Cô thở dốc. “Tôi… tôi không biết mình có còn là người không…”
Yến Anh lao tới, ôm lấy bạn.
“Không. Bà còn sống. Tụi tui đến rồi!”
Tú Anh ngã vào vòng tay họ. Nước mắt rơi lã chã.
Ngay lúc ấy, tiếng loa vang lên khắp tầng hầm:
> “Mấy bà … làm tốt lắm. Tìm được cô bạn rồi.”
>
> “Nhưng mấy bà không rời khỏi đây được đâu.”
**Giọng Bích Thùy.**
Cửa sắt sau lưng họ đóng sập lại. Đèn tắt.
Trong bóng tối, có tiếng bước chân. Tiếng cào móng.
**Zombie. Hàng đàn. Đang tới.**
Danh Nhân hét:
“CHẠY!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro