chương 5: Tay Sai Trong Tối
Cửa sắt đóng sập sau lưng như tiếng kết án. Mọi đèn điện vụt tắt. Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng kim loại kéo lê và… tiếng gầm rú vọng đến từ phía cuối hành lang.
**Lũ zombie đang đến.**
“Đ-đèn! Bật đèn lên!” – Ngọc Khánh lắp bắp, bàn tay run rẩy quơ lấy cây đèn pin tự chế.
Một ánh sáng lập lòe bật lên. Không đủ sáng. Nhưng đủ để thấy. Tầm ba, bốn cái bóng đang di chuyển loạng choạng trong khung hành lang hẹp – **những thân hình vặn vẹo, đầu ngẩng lên, mắt trắng dã và miệng há hốc đầy máu.**
“Tụi nó—tụi nó tới rồi!” – Gia Mai hét lên.
“Lùi lại! Tạo hàng phòng thủ!” – Danh Nhân ra lệnh, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Quang Toản cầm gậy sắt đã bọc đinh ở đầu, bước lên phía trước. “Tao sẽ giữ tụi nó lại! Mấy đứa che chắn phía sau!”
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị phòng thủ thì **trần nhà rít lên** – một tấm lưới kim loại thình lình rơi xuống, chắn giữa nhóm với đường thoát duy nhất.
Và rồi…
“XIN CHÀO CÁC BẠN.”
Một giọng phát qua loa vang vọng khắp tầng hầm – giọng của **Bích Thùy** – học sinh 12A10.
“Các bạn giỏi lắm. Đi sâu được thế này cũng không dễ đâu. Nhưng tiếc là trò chơi kết thúc tại đây rồi.” – giọng Thùy mượt mà, gần như vui vẻ.
Ánh đèn fluorescents bật sáng trở lại – nhưng chỉ lác đác. Sáng mờ, chập chờn như ánh đèn ma. Đủ để làm lộ mặt Bích Thùy và Trường Ân, đang đứng ở đầu hành lang đối diện, phía sau một tấm kính chống đạn.
“Bọn mày…Đúng là rắn mà” – Trang Anh lùi lại. “Hai đứa… cũng là 12A10 mà…”
“Đúng. Và tụi tao là người duy nhất tỉnh táo trong cái lớp này.” – Trường Ân lên tiếng, giọng lạnh băng – khác xa hình ảnh cậu lớp phó từng chăm chỉ học nhóm.
“Thật buồn cười, các bạn cứ tưởng mình là nhân vật chính trong phim tận thế chắc?” – Thùy cười khẽ. “Bọn tao chọn đứng về phía người mạnh hơn.”
“Cô Uyên…” – Tú Anh lẩm bẩm.
“Đúng vậy.” – Trường Ân gật đầu. “Cô ấy không điên. Cô ấy nhìn thấy trước sự diệt vong của thế giới này. Và thay vì chạy trốn, cô nghiên cứu, kiểm soát, tạo ra những phiên bản sống vượt trội. Các bạn… chỉ là nguyên liệu.”
**GẦM!!!**
Con zombie đầu tiên lao vào tấm lưới. Đầu nó cắm vào song sắt, máu mũi văng tung tóe.
“Chúng ta phải ra khỏi đây, ngay!” – Danh Nhân hét.
“Chạy về đâu? Lối sau bị chặn rồi!” – Yến Anh khóc.
“Có một cửa nhỏ bên phòng kính!” – Tú Anh chỉ – “Lúc tao bỏ trốn, có thấy. Nó dẫn qua khu bảo quản mẫu!”
Không kịp nghĩ nhiều. Hoài Đức cùng Toản chạy đập vỡ tấm kính ngăn, Gia Mai kéo Minh Thư – lúc này đã tắt thở – để lấy chìa khóa từ cổ cô, rồi lao theo nhóm.
Zombie bắt đầu tràn vào từ các lỗ thông khí trên trần.
“Đánh chặn tụi nó!” – Nhân quát, gạt một con lao đến bằng cây sắt nhọn.
Trang Anh, vẫn run, cầm lấy cái thước buộc kéo và đâm loạn xạ. Một con zombie bị trúng vào mặt, máu đen phun ra, quằn quại trên nền đất.
Tâm ngồi phệt xuống, tay không cầm nổi dao nữa.
Ngọc Châu kéo bạn dậy, gào: “Chạy! Bỏ lại là chết!”
\*\*
Căn phòng bên trong tối hơn, lạnh hơn. Ẩm ướt và nồng nặc mùi phân tử phân hủy. Họ đóng cửa gấp, chèn bàn ghế để giữ zombie không vào được.
“Có ai bị thương không?” – Danh Nhân kiểm tra từng người.
“Tao bị cắn… nhẹ...” – Gia Mai thì thào, kéo áo lên, lộ một vết trầy sâu tím tái.
Cả nhóm sững lại.
“Không sao… tao vẫn tỉnh táo. Vết cắn không sâu. Tao sẽ đi sau cùng. Nếu có gì… tụi bây đừng chần chừ.”
“Đừng nói kiểu đó mà…” – Yến Anh bật khóc.
Tú Anh quay mặt đi. Bả biết cảm giác này – khi phải chọn giữa một mạng người và hy vọng sống sót cho cả nhóm.
\*\*
Ngay lúc ấy, **một cánh cửa khác mở ra – dẫn xuống một cầu thang sắt xoắn ốc.**
“Chỗ này tao chưa từng thấy.” – Tú Anh thở dốc.
“Chắc là khu thí nghiệm sâu – không có bản đồ.” – Đức đáp.
“Chúng ta đâu còn đường lùi.” – Nhân nói – “Đi thôi.”
\*\*
Tầng dưới gần như là một phòng thí nghiệm ngầm thực thụ. Dọc hành lang là các buồng chứa mẫu, nơi treo lủng lẳng các sinh vật kỳ dị – phần cơ thể người, phần xương thú, cấy ghép máy móc. Bên trong còn có hồ nuôi sinh vật dạng dịch lỏng, đèn xanh chiếu mờ mờ.
“Cái này... không phải là y học nữa...” – Châu nói, mặt trắng bệch.
“Tụi nó biến người thành công cụ.” – Trang Anh siết chặt cây gậy gỗ.
“Đây là kết quả của ‘tiến hóa’ mà tụi Bitch Thùy nói à?” – Đức gằn giọng.
“Không phải tiến hóa. Là hủy diệt.” – Danh Nhân đáp.
\*\*
Họ tìm thấy một bảng dữ liệu lớn đặt ở giữa phòng – trên đó ghi chi chít các dòng:
> “MẪU N – HỒI PHỤC SAU NHIỄM 3 NGÀY – BẮT ĐẦU PHÁT TRIỂN MỐC DA”
> “TÚ A – GEN CHỐNG ĐỘT BIẾN CAO – PHÙ HỢP LÀM MẪU CHÍNH”
> “GIA M – MIỄN DỊCH TRUNG TÍNH – ĐỀ XUẤT GIỮ LẠI”
Từng cái tên học sinh lớp 12A10 hiện lên.
“Trời ơi…” – Tú Anh thì thào. “Chúng nó... chọn lựa tụi mình từ trước...”
“Vậy cái ngày tụi mình đi học 10 người hôm đó—” – Châu nói khẽ – “là đã bị nhắm tới…”
“Đừng nói nữa.” – Danh Nhân siết tay. “Chúng ta phải tìm đường ra. Và đưa toàn bộ thông tin này về.”
\*\*
Ngay khi cả nhóm định di chuyển tiếp, cánh cửa thép phía sau họ bật mở.
Bích Thùy và Trường Ân bước vào. Không còn che mặt nữa. Trên tay họ là các thanh kim tiêm lớn, và bên cạnh là hai sinh vật mặc đồng phục học sinh nhưng gương mặt đã biến dạng – xác sống bán sinh học.
“Tụi mày đâu phải anh hùng.” – Trường Ân nói – “Tụi mày chỉ là thất bại bị lãng quên.”
“Còn bọn tao…” – Thùy cười, đưa kim tiêm lên – “...được chọn để sinh tồn.”
\*\*
Trận chiến nổ ra.
Zombie lao vào. Quang Toản đập gãy cánh tay sinh vật. Danh Nhân đâm thẳng cây giáo vào bụng một con. Thanh Tâm– tay run bắn – cầm chai axit thủy tinh ném vào mặt Trường Ân, làm hắn rú lên.
Bích Thùy, tuy nhỏ con, nhưng linh hoạt. Cô ta chích thẳng mũi tiêm vào vai Trang Anh – chất lỏng đen chảy vào. Trang Anh thét lên, quằn quại.
“THẢ CÔ ẤY RA!!!” – Tâm gào, dùng cả hai tay đập vỡ đèn pha, tia điện tóe ra – trúng vào dây máy chủ. Hệ thống chập chờn.
Ánh sáng vụt tắt. Cảnh vật chỉ còn là tiếng la hét, tiếng gào, và ánh đỏ nhấp nháy từ đèn cảnh báo.
Bên trong bóng tối ấy, tụi nhỏ vừa là nạn nhân, vừa trở thành chiến binh đầu tiên của chính mình.
\*\*
Khi ánh sáng quay lại – Bích Thùy đã biến mất. Trường Ân nằm thoi thóp, gương mặt cháy xém.
Trang Anh bất tỉnh, nhưng mạch vẫn còn. Nhóm học sinh đứng giữa căn phòng vỡ vụn, thở không ra hơi.
“Tao không nghĩ… tụi mình có thể làm được...” – Đức nói khẽ.
“Chúng ta chưa thắng đâu.” – Tú Anh ngẩng lên. “Vẫn còn cô ta – giáo viên Sinh.”
“Nhưng ít ra… giờ tụi mình không còn chạy trốn nữa.” – Danh Nhân nói – ánh mắt đã khác. Cứng rắn hơn. Đen hơn.
\*\*
Cánh cửa dẫn lên tầng mặt đất hiện ra phía cuối hành lang.
Tụi nhỏ không biết trên đó có gì chờ đợi.
Căn phòng lặng đi sau tiếng còi báo động cuối cùng tắt hẳn. Không ai trong nhóm nói một lời.
Tất cả ngồi phệt xuống nền gạch lạnh, máu và bụi phủ lên tay áo, vết cào xước đầy người – không ai còn nguyên vẹn.
Tú Anh gục lưng vào bức tường, thở hổn hển, mắt dán vào Ngọc Châu – người duy nhất chưa rời tay khỏi mình từ lúc bước vào tầng hầm.
“Châu … tao tưởng tao không về được nữa...” – giọng Tú Anh khàn đặc.
Ngọc Châu không trả lời. Chỉ nắm tay Tú Anh chặt hơn.
“Tụi mình từng mơ sau tốt nghiệp sẽ đi Đà Lạt, ăn kem bơ, uống sữa đậu nóng rồi ngủ trong homestay tường trắng có rèm mỏng. Bây giờ… chưa chắc có ngày mai.”
Tú Anh bật cười – nghẹn ngào. “Mà có mày ở đây… tao không sợ lắm.”
Yến Anh ngồi một góc, ôm lấy đầu gối, lặng lẽ nức nở. Cô vừa thoát khỏi lũ quái vật, nhưng đầu óc vẫn bị ám ảnh bởi cảnh Trang Anh bị đâm thuốc vào người rồi lăn ra ngất.
“Bả tỉnh lại chứ?” – Yến Anh hỏi. “Bả không thành zombie chứ?”
“Thuốc đó không phải virus.” – Danh Nhân lên tiếng. “Là một loại chất kích biến tạm thời, gây tê liệt thần kinh, tao đoán là vậy.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
Danh Nhân đang quấn băng cho Gia Mai, tay run, mặt nhợt nhạt nhưng giọng chắc nịch.
“Tao đọc được vài báo cáo khi xem qua máy chủ. Một số ‘mẫu’ không bị biến đổi, mà chỉ bị... biến tính.”
Ngọc Khánh ngẩng lên: “Tao tưởng mày chỉ lo học văn... không ngờ rành dữ?”
Danh Nhân khẽ mỉm cười – nụ cười thoáng chút buồn.
“Tao giấu rất nhiều thứ. Giống như việc... tao là gay. Ừ, đúng vậy.”
Cả phòng chợt im phăng phắc.
Tú Anh khựng lại một giây rồi đứng dậy, bước tới vỗ vai bạn. “Bà giấu kĩ ghê, tôi chả biết gì cả. Mà dù có thì... cái gì cũng ổn mà, Nhân.”
Ngọc Châu đứng lên theo, nhẹ nhàng thêm lời: “Tụi mình không hoàn hảo. Nhưng đứa nào trong tụi mình cũng đang chiến đấu. Không có ai sai vì là chính mình.”
Danh Nhân mím môi, quay đi. Nhưng trong lòng cậu, một nút thắt vừa được gỡ ra – không phải bằng lời nói, mà bằng ánh mắt, sự lặng thinh thấu hiểu của bạn bè.
\*\*
Ở góc phòng, Trường Ân rên rỉ. Cậu ta bị trói chặt vào khung giường sắt bằng dây điện và áo khoác học sinh. Một bên mắt bị bỏng nặng vì cú ném axit của Thanh Tâm, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Tú Anh bước tới, cúi sát. “Nói đi. Cô Sinh đang ở đâu?”
Ân nhếch môi. “Tao sẽ không phản bội người đã cho tao thấy thế giới thật là gì.”
Toản bước tới, nhấc cây gậy đập mạnh xuống nền đá bên cạnh đầu Ân.
“Lựa lời mà nói đi. Câu sau là đập vô mặt.”
Trường Ân cười khẩy, nhưng ánh mắt dao động. “Bà ấy ở phòng trung tâm – tầng thí nghiệm sâu nhất. Lối xuống nằm dưới kho lưu trữ mẫu sinh học. Nhưng đừng mơ tới được đó. Bọn mày không đủ sức.”
“Bọn tao không cần đủ sức.” – Danh Nhân lạnh giọng – “Và bọn tao cũng không cần mày nói.”
\*\*
Cả nhóm bắt đầu tạm nghỉ, người gác – người ngủ. Trước khi Tú Anh chợp mắt, Châu khẽ ngồi xuống bên cạnh.
“Mày có nghĩ… nếu tụi tao mà không tới cứu mày kịp… thì giờ này... mày đang...” – Châu không dám nói tiếp.
Tú Anh nắm tay bạn thân.
“Tôi cũng không biết nữa bà. Nhưng nếu hôm nay mà mấy bà không tới… tôi sẽ chết với niềm tin là mình đã bị bỏ lại.”
“Tôi không có bỏ bà đâu.”
“Xạo...”
Hai đứa bật cười, yếu ớt – nhưng cười thật.
Lần đầu tiên kể từ ngày dịch bệnh nổ ra…nụ cười còn có thể xuất hiện giữa địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro