Chương 16: Bão đầu mùa

Chương 16: Bão đầu mùa 

Buổi sáng đầu mùa hạ ở bản Hồng Lĩnh bắt đầu với bầu trời u ám. Những đám mây xám xịt từ phía Tây trôi dần về núi, che phủ ánh nắng ban mai, tạo nên một sắc màu lạ thường – vừa ảm đạm, vừa gợi cảm giác chờ đợi. Gió thổi qua mái nhà sàn, làm rung rinh những tấm phên tre và lá cọ khô, tạo nên âm thanh rì rào như báo hiệu một cơn bão nhỏ sắp tới.

Khánh Vân đứng trước lớp, mắt dõi theo từng đứa học sinh đang chuẩn bị cho buổi học ngoài trời, lòng cảm thấy lo lắng. Các em vẫn hồn nhiên, nhưng cô biết, với trẻ con bản Hồng Lĩnh, gió mạnh và mưa có thể khiến các em hoảng sợ. Cô hít một hơi sâu, cố giữ giọng nói bình tĩnh: "Các em hãy đứng gần nhau, đừng chạy lung tung nhé. Cô sẽ cùng các em qua sân tập trung."

Nhưng bỗng một cơn gió mạnh quật vào mái hiên, hất tung vài tấm phên tre và lá khô. Một vài học sinh giật mình, mắt mở to, miệng kêu lên hoảng hốt. Lý Mí Châu, cậu bé hiếu động nhưng nhạy cảm, lập tức òa khóc, bám chặt lấy tay Khánh Vân: "Cô Vân... sợ quá... sợ cây ngã!"

Khánh Vân ngay lập tức cúi xuống, ôm cậu bé vào lòng, vỗ về: "Không sao đâu Mí Châu, cô ở đây rồi. Cứ yên tâm, cô sẽ bảo vệ các em." Giọng cô run run nhưng cố gắng ổn định, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết và dịu dàng. Cô lặng lẽ kiểm tra từng đứa trẻ, ôm từng em vào lòng khi cần, ánh mắt vừa lo lắng vừa tràn đầy yêu thương.

Từ phía xa, Trần Hữu Khải đã xuất hiện. Anh quan sát tình hình với ánh mắt nghiêm nghị, từng cơ bắp căng cứng, sẵn sàng ứng phó bất cứ tình huống nguy hiểm nào. Khi nhìn thấy một cành cây già nghiêng về phía Khánh Vân và các em, anh lao nhanh đến. Dáng anh vững chãi, bàn tay mạnh mẽ nhưng điêu luyện, anh dìu cô tránh khỏi tảng cây có thể ngã xuống. Ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy quan tâm, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng thường thấy, khiến cô vừa an tâm vừa rung động.

"Cô Vân, đứng sát vào tôi, đừng lo!" – giọng anh trầm, dứt khoát, mang theo sức mạnh khiến cô cảm thấy yên tâm.

Cô nhắm mắt một giây, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ bàn tay anh chạm vào tay cô. Khoảnh khắc này, trái tim cô rung lên mạnh mẽ, âm ỉ, không phải chỉ vì sợ hãi bão giông, mà còn vì sự hiện diện dịu dàng và bảo vệ của anh. Anh dìu cô qua sân trơn lầy sau mưa, ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để truyền đi tình cảm chưa từng nói thành lời.

Các học sinh vẫn hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy Trần Hữu Khải xuất hiện, một số em nắm chặt tay cô, ánh mắt ngước lên nhìn anh, tìm kiếm sự an toàn. Khánh Vân nhìn anh, lòng trào dâng cảm xúc khó tả: vừa biết ơn, vừa rung động, vừa xót xa cho những đứa trẻ vốn hiền lành nhưng giờ phải đối mặt với nguy hiểm.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Mí Châu, giọng trầm mà dịu: "Không sao đâu, Mí Châu. Anh ở đây, chẳng có gì xảy ra đâu." Cậu bé nín khóc, đầu dựa vào bàn tay mạnh mẽ của anh, tim đập lồng lộn nhưng cảm nhận được hơi ấm và sự bảo vệ. Khoảnh khắc ấy, sự kết nối giữa các nhân vật trở nên mạnh mẽ: tình cảm âm thầm, trìu mến, nhưng vẫn chứa đầy sự căng thẳng của bão giông.

Gió thổi mạnh hơn, làm những mái nhà sàn kêu răng rắc. Khánh Vân và Trần Hữu Khải dìu các học sinh qua sân, tay nắm tay, vừa để giữ thăng bằng, vừa để truyền hơi ấm và sự bình tĩnh. Cô cảm nhận rõ nhịp tim anh qua từng cú chạm tay, âm ỉ nhưng mạnh mẽ. Trái tim cô dường như đang nhảy theo nhịp bão, vừa lo lắng vừa rung lên vì tình cảm âm thầm nảy nở.

"Cô Vân, đi chậm thôi, đừng vội," anh nhắc, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Cô mỉm cười, cúi đầu, cảm nhận sự an toàn. Trong khoảnh khắc nguy hiểm này, cô nhận ra rằng, giữa núi rừng hoang sơ, giữa bão gió, chỉ cần sự hiện diện của một người bên cạnh cũng đủ để trái tim cô cảm thấy ấm áp.

Mưa bắt đầu rơi lất phất, làm sân trơn hơn. Anh dìu cô và các em đến nơi an toàn, mái hiên của nhà sàn gần đó. Khánh Vân quay sang nhìn anh, đôi mắt ánh lên lòng biết ơn: "Cảm ơn anh... nếu không có anh, không biết chuyện gì sẽ xảy ra."

Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhưng không nói gì. Khoảnh khắc này, chỉ ánh mắt và sự hiện diện đủ để truyền đi cả một mạch tình yêu âm ỉ. Các em học sinh nấp sau lưng cô, an toàn nhưng vẫn lén nhìn anh, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và tin cậy.

Cơn bão nhỏ trôi qua nhanh, để lại không khí ẩm mát, hương đất mới sau mưa lan tỏa khắp bản làng. Ánh nắng vàng xuyên qua mây, chiếu những vệt sáng lung linh trên mái nhà sàn, sân bản và dòng suối róc rách. Khánh Vân đứng bên hiên, mắt dõi theo cơn gió vẫn còn vương trên lá cây, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh khẽ chạm vào tay cô khi dìu các em đi lấy khăn lau.

Khoảnh khắc ấy, mạch tình yêu âm ỉ trong cô trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, giữa nguy hiểm và bão giông, tình cảm không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện, ánh mắt và hành động dịu dàng là đủ để trái tim hòa nhịp.

Khi mọi thứ đã ổn định, các học sinh trở lại học tập, tiếng cười lại vang lên, nhưng trong lòng Khánh Vân và Trần Hữu Khải, nhịp tim vẫn chưa thể bình yên. Họ hiểu rằng, thiên nhiên nơi núi rừng hùng vĩ nhưng khắc nghiệt, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra nguy hiểm. Và trong những khoảnh khắc nguy hiểm ấy, tình cảm âm thầm, trìu mến nhưng sâu sắc của họ lại càng trở nên quý giá.

Trần Hữu Khải đứng bên bờ suối, ánh mắt dõi theo Khánh Vân khi cô cười với các em, lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Anh thầm nghĩ, dù cho bão giông có đến, dù cho núi rừng hiểm nguy ra sao, anh sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ cô và các em, âm thầm mà bền bỉ, như nhịp suối chảy mãi trong núi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro