Chương 21: Bóng đen giữa rừng già

Chương 21: Bóng đen giữa rừng già

Cơn gió chiều thổi qua những tán cây rừng Hồng Lĩnh, làm lá xào xạc và những cành cây nghiêng lắc như nhắc nhở mọi sinh vật về sự bất trắc trong núi rừng. Ánh nắng chiều yếu ớt, xuyên qua kẽ lá, tạo những vệt sáng mờ ảo trên nền đất rừng ẩm ướt. Không khí nặng nề, hơi thở của Khánh Vân như đọng lại, mỗi bước chân vang trên con đường mòn làm tim cô nhói lên một cách lạ thường.

Cô đang cùng học sinh thu dọn rau rừng sau buổi học thì nghe thấy tiếng động lạ, rùng rợn: tiếng bước chân nặng, tiếng gùi cọ xát vào nhau, và một mùi thuốc lá nồng nặc, xen lẫn mùi mồ hôi khó chịu. Khánh Vân lặng người, tim đập nhanh, cơ thể căng cứng.

"Có... có người... nhưng không phải dân bản..." – cô thì thầm, mắt mở to.

Ngay lập tức, bóng dáng quen thuộc của Khải xuất hiện. Anh tiến đến từ phía tán cây, dáng đi vững chãi, mắt quét khắp khu rừng. "Vân, tránh ra phía sau! Nhanh!" – giọng anh trầm, dứt khoát.

Trước khi cô kịp phản ứng, Khải đã vòng tay ra trước, dìu cô lùi về phía mé rừng, nơi đất cứng và tầm nhìn thoáng hơn. Vai họ chạm nhau, tim Khánh Vân như nhảy khỏi lồng ngực. Ánh mắt anh rực sáng trong nắng chiều, vừa lo lắng vừa quyết đoán.

Tiếng cành cây gãy rơi, tiếng gió xào xạc cùng với âm thanh sột soạt của lá khô khiến mọi thứ trở nên rùng rợn. Khánh Vân hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hình ảnh nhóm người lạ cao lớn, lưng đeo gùi, đôi mắt lạnh lùng, đầy vẻ tàn nhẫn, khiến cô run lên.

Nhóm tội phạm buôn lậu ma túy khoảng sáu, bảy tên, di chuyển qua rừng như những bóng ma, cẩn trọng nhưng vẫn để lộ tiếng thở nặng và ánh sáng pin nhấp nháy. Một trong số họ rút súng ngắn, gõ mạnh xuống đất như dằn mặt đồng bọn, khiến tiếng vang vọng trong rừng già, gây cảm giác rùng rợn.

"Anh... anh Khải... họ... họ làm gì vậy?" – Khánh Vân thều thào, giọng run run.

"Im đi, Vân. Đừng để họ nhìn thấy em!" – anh đáp, tay vẫn đặt chắc vào eo cô, giữ cô sát vào mình. Ánh mắt anh quét khắp nơi, như muốn xóa sạch mọi mối nguy hiểm trước mắt.

Bất chợt, một tên tội phạm ngã vào bụi cây, khiến một số thùng gùi nghiêng, lộ ra những gói bọc ma túy. Tiếng động vang lên như cảnh báo, và cả nhóm quay sang, nghi ngờ có người lẩn trốn. Không khí trở nên tê tái, nhịp tim Khánh Vân đập mạnh, từng giây phút đều căng như dây đàn.

Khải khẽ cúi xuống, áp môi sát tai cô: "Vân... nghe anh... im lặng và bước theo anh. Anh sẽ không để điều gì xảy ra với em." Vai họ va chạm, và trong khoảnh khắc tiếp xúc đó, tim cô vừa lo sợ vừa cảm nhận sự ấm áp, vững chãi từ anh.

Minh Tuấn xuất hiện từ phía khác, bước đi lặng lẽ nhưng mắt quan sát kỹ lưỡng. Anh nín thở, từng cơ bắp căng như sẵn sàng phản ứng nếu nhóm tội phạm nhận ra sự hiện diện của họ. Cả ba di chuyển âm thầm qua những bụi rậm, tránh những tán cây nhô ra, nhấc từng bước chân cẩn thận, mỗi nhịp thở đều căng thẳng.

Một tiếng la nhẹ vang lên từ phía sau, một tên trong nhóm phát hiện dấu hiệu nghi ngờ. Khải vội ôm chặt Vân vào người, vai chạm vai, kéo cô xuống thấp, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía bóng đen.

"Anh... anh Khải... họ... họ nhìn về đây!" – cô thì thầm, run rẩy.

"Yên tâm... anh ở đây. Không sao đâu, Vân." – giọng anh trầm, đầy quyền lực và bảo vệ. Bàn tay anh đặt trên lưng cô, truyền đi cả sự chắc chắn và ấm áp, trong khi mắt vẫn dõi theo từng bước di chuyển của bọn tội phạm.

Bỗng một gói hàng rơi vỡ, và mùi ma túy nồng nặc lan tỏa trong không khí. Khánh Vân nghẹt thở, cảm giác như mọi thứ sụp đổ xung quanh. Một tên trong nhóm quay lại, gầm lên, cầm dao rựa quét ngang bụi cây, khiến lá và đất bay tứ tung. Tim cô gần như ngừng đập.

Khải hạ thấp giọng: "Vân... giữ chặt tay anh... đừng rời... theo anh." Vai họ chạm nhau, tim cùng nhịp. Cô dựa sát vào anh, cảm nhận từng hơi thở, từng cử chỉ chậm rãi nhưng quyết liệt của anh.

Minh Tuấn nhanh nhẹn đánh lạc hướng, ném một cành cây khô ra phía khác, khiến nhóm tội phạm loạng choạng. Khải không bỏ lỡ cơ hội, kéo Vân di chuyển nhanh về phía an toàn.

Khi họ thoát khỏi tầm mắt của nhóm tội phạm, đứng trên sườn đồi nhỏ, nhìn xuống rừng già âm u, Khải đặt Vân xuống, vai họ chạm nhau lần cuối. Ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, dịu dàng: "Anh đã nói với em mà, không để điều gì xảy ra với em. Hiểu không, Vân?"

Vân gật đầu, giọng run run, mắt long lanh: "Em... em hiểu... cảm ơn anh."

Cả ba đứng lặng, nghe tiếng gió rít qua tán cây, tiếng lá xào xạc và tiếng suối xa xa. Khung cảnh hùng vĩ nhưng đầy rùng rợn ấy như nhấn mạnh sức mạnh và sự bảo vệ âm thầm của anh dành cho cô, và tình cảm âm ỉ nhưng mạnh mẽ giữa họ càng trở nên sâu sắc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro