Chương 3: Dưới mưa chiều biên giới
📖Chương 3: Dưới mưa chiều biên giới
Cơn mưa bất chợt của núi rừng thường đến rồi đi vội vã, để lại sau lưng những con đường đất nhão nhoét, trơn trượt như tấm lụa ướt ai vô tình đánh rơi trên sườn núi. Buổi chiều hôm ấy, Khánh Vân bước từ lớp học nhỏ trở về nhà sàn, gió mang hơi ẩm lạnh phả vào da, mùi đất, mùi cỏ non, mùi lá rừng sau mưa quyện lại thành thứ hương ngai ngái, rất riêng của miền biên viễn.
Trên con đường dốc quanh co, đôi giày vải mỏng manh của cô không đủ sức bám chặt nền đất trơn, bùn ngập đến tận mắt cá chân. Mỗi bước đi, cô đều phải dè dặt, cẩn thận, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa ra giữ thăng bằng. Những tán lá rừng trên cao vẫn còn nặng hạt nước, thỉnh thoảng gió lùa qua lại trút xuống đầu, khiến áo khoác mỏng nhanh chóng loang lổ vệt ướt.
Khánh Vân khẽ thở dài. Lần đầu tiên trong đời, cô mới thấm thía cái gian nan mà người ta vẫn kể khi nói đến con đường gieo chữ ở vùng cao. Trái tim mạnh mẽ của cô thoáng chùng xuống bởi ý nghĩ: "Không biết, mình có đủ sức đi cùng con đường này bao lâu đây?"
Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, tiếng cười trẻ thơ của mấy học trò ở đằng xa vọng lại: "Cô ơi, đi nhanh kẻo tối mất ạ!" Tiếng gọi trong trẻo như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm lòng cô, khiến đôi chân lại dấn bước.
Thế nhưng, khi vừa đến đoạn đường men theo sườn dốc, Khánh Vân bất cẩn trượt chân. Mọi thứ diễn ra trong khoảnh khắc: đất dưới chân nhão ra, chiếc bóng nhỏ nhắn của cô nghiêng ngả như chiếc lá bị gió cuốn. Cô bật lên một tiếng kêu khe khẽ.
Ngay giây phút ấy, một bàn tay rắn chắc, ấm nóng, kịp thời nắm lấy cổ tay cô.
Cả cơ thể Khánh Vân run lên, đôi mắt hoảng hốt mở to. Trước mặt cô, là một dáng người cao lớn, phủ bóng rợp cả khoảng trời sau mưa. Người ấy mặc chiếc áo khoác dày màu xanh rêu, trên vai còn vương bụi đất, đôi ủng dính bùn sũng nước. Khuôn mặt góc cạnh, rắn rỏi, rám nắng của người đàn ông như khắc họa từ chính đá núi, kiêu hãnh và lạnh lùng.
Đôi mắt anh—đen thẫm, sâu hút như vực thẳm dưới khe núi—lúc này ánh lên thoáng ấm áp hiếm hoi, khi anh nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang run rẩy trong tay mình.
"Cẩn thận." – Giọng anh trầm, khàn khàn như vọng lại từ trong hang núi, ít lời nhưng có sức lay động mãnh liệt.
Khánh Vân khẽ gật, tim đập thình thịch. Hơi thở của cô phả ra trong làn không khí lành lạnh, vướng vào khoảng cách mong manh giữa hai người.
Anh chậm rãi dìu cô đứng vững lại. Bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay mềm mại, mảnh khảnh của cô. Chỉ là sự chạm khẽ, nhưng đủ để Khánh Vân cảm nhận được hơi ấm lạ lùng đang truyền sang, như xua đi cái lạnh buốt sau mưa.
Một lúc sau, khi đã chắc chắn cô không còn trượt ngã, người đàn ông ấy buông tay ra.
Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, song trong lòng Khánh Vân lại dấy lên một dư chấn nhẹ, hệt như mặt hồ yên bình vừa bị ném xuống một viên sỏi, gợn sóng lăn tăn mãi không dứt.
"Anh là..." – Khánh Vân khẽ hỏi, giọng còn run.
Người đàn ông lặng im giây lát, rồi mới cất lời:
"Trần Hữu Khải. Tôi làm việc ở Đồn biên phòng gần đây."
Cái tên ấy vang lên trầm tĩnh, ngắn gọn, hệt như tính cách anh. Trần Hữu Khải—cái tên mạnh mẽ, kiên định như chính ánh mắt người đàn ông này.
Khánh Vân khẽ cúi đầu, mỉm cười cảm ơn:
"Cảm ơn anh đã giúp tôi."
Anh khẽ gật, ánh mắt trở nên điềm nhiên, lạnh nhạt như thể chuyện vừa rồi chẳng hề quan trọng. Nhưng khi cô quay đi, khóe mắt anh thoáng ánh lên tia nhìn khó diễn tả, nửa như tò mò, nửa như muốn che giấu một điều gì.
Con đường dốc sau mưa dài dằng dặc. Trần Hữu Khải đi song song với Khánh Vân, bước chân anh chắc nịch, mạnh mẽ, khiến bùn đất dưới chân dường như chẳng thể níu giữ. Ngược lại, mỗi bước của Khánh Vân đều chậm rãi, dè dặt.
Cứ thế, đôi khi bàn tay anh khẽ đưa ra giữ lấy khuỷu tay cô mỗi lúc cô trượt nhẹ. Chỉ thoáng chạm thôi, nhưng đủ để hai trái tim đập lệch nhịp trong im lặng.
Khánh Vân liếc sang. Ánh chiều sau mưa phủ lên gương mặt anh vệt sáng dịu dàng, khiến những đường nét rắn rỏi càng thêm rõ nét. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng kia, có lẽ là một trái tim nhiều trải nghiệm, nhiều nỗi niềm.
"Anh công tác ở đây lâu chưa?" – cô ngập ngừng mở lời.
"Bốn năm." – Anh đáp ngắn gọn.
"Sống xa gia đình... chắc cũng vất vả lắm?"
Anh không trả lời ngay. Chỉ có tiếng gió thổi qua tán cây, tiếng suối chảy róc rách đâu đó trong núi rừng. Rồi anh khẽ nói:
"Có quen rồi."
Câu trả lời giản dị, nhưng giọng anh có độ trầm ấm khiến Khánh Vân thoáng cảm nhận một khoảng lặng đầy sức nặng.
Khi cả hai bước đến con suối, nước vẫn còn đục ngầu sau cơn mưa. Những hòn đá phủ rêu trơn tuột, trẻ con thường vẫn nhảy qua mà chẳng chút sợ hãi, nhưng với Khánh Vân, đó lại là thử thách.
Cô đứng lưỡng lự. Gió chiều thổi khiến vạt áo mỏng bay nhẹ, mái tóc dài ướt mưa rối tung.
Bất ngờ, Trần Hữu Khải bước tới, chìa bàn tay vững chãi. Anh không nói gì, chỉ ánh mắt là lên tiếng—ánh mắt vừa lạnh vừa ấm, như che chở, như ra lệnh ngầm.
Khánh Vân đặt tay vào tay anh. Làn da mỏng manh chạm vào bàn tay chai sạn vì gió núi, nắng trời. Cảm giác ấy khiến trái tim cô thoáng run lên.
Anh dìu cô bước qua từng phiến đá, kiên nhẫn, vững vàng. Cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng nước chảy, tiếng tim đập rộn trong lồng ngực mỗi người.
Khi sang được bờ bên kia, Khánh Vân ngẩng lên mỉm cười:
"Cảm ơn anh, một lần nữa."
Trần Hữu Khải nhìn cô, ánh mắt thoáng mềm đi, nhưng chỉ trong tích tắc. Anh quay đi, khẽ gật, tiếp tục bước.
Chiều dần buông, bầu trời loang ánh đỏ sau mưa. Từ xa, tiếng khèn của người Thái vang lên réo rắt, hòa với mùi khói bếp tỏa ra từ những mái nhà sàn trong bản. Cảnh sắc thơ mộng ấy như bức tranh sơn dầu được thiên nhiên vẽ bằng gam màu đậm nhạt.
Khánh Vân lặng lẽ đi bên cạnh, lòng trào dâng nhiều xúc cảm khó gọi thành tên. Trong ký ức non trẻ của cô, có lẽ đây là lần đầu tiên một bàn tay xa lạ mang đến sự che chở, vừa xa cách vừa gần gũi, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro