Chương 1: Người Đã Ngã

Chương 1: Người Đã Ngã

Đêm Tokyo buông xuống, thành phố nhộn nhịp dần chìm vào tĩnh lặng. Trên vỉa hè, dưới ánh đèn vàng nhạt, anh D gục xuống, máu lấm lem nơi ngực áo sơ mi ướt sũng. Viên đạn của bọn xã hội đen đã va chạm lạnh lẽo không thương tiếc. Ánh mắt anh mở to, kinh ngạc và vô vọng, môi anh run run thốt ra những từ không ai nghe thấy. Mất mát, đau đớn, nước mắt lặng lẽ tuôn trào chảy dài trên má. Trái tim nhịp đập cuống cuồng dường như ngừng lại ngay giây phút ấy. Đường phố im ắng như tờ, chỉ còn tiếng mưa trút xuống như chuỗi hạt ngọc đen trên mặt đường. Anh chậm rãi nhìn những vệt máu đỏ loang trên nền gạch ẩm ướt dưới chân. Giọt máu của anh đang chảy, mỗi giọt mang theo một phần tình cảm của anh, mỗi vệt đỏ như lỗ hổng trong tâm hồn anh. Hình bóng cô gái thân yêu cuối cùng của anh mờ dần qua màn mưa, nụ cười hiền dịu của cô vỡ vụn trong tâm trí D. Không phải ở đây – anh tự nhủ giữa muôn vàn tăm tối. Trong bóng tối, anh cảm thấy tâm trí mình rời khỏi thân xác, từng hồi ức xoáy về như cơn sóng dữ…

Ký ức trào về một mái nhà nhỏ, nơi tiếng cười của mẹ từng làm nắng ban mai rạng rỡ. Hạnh phúc ngắn ngủi khi có mẹ bên cạnh. Mẹ anh, người phụ nữ hiền hậu, đã thổi bầu không khí ấm áp vào cuộc sống khắc nghiệt của anh. Nhưng rồi một chiều mưa tầm tã, bà đột ngột ra đi mãi mãi, bỏ lại D một mình giữa cơn bão giông cuộc đời. Niềm vui bị dập tắt, nhường chỗ cho nỗi đau tột cùng. Anh đứng nhìn bầu trời xám xịt ngoài khung cửa, ước mong được quay trở lại những ngày bình yên đã mất, dù chỉ một lần.

Người cha nghiện cờ bạc ngày càng trở nên vũ phu. Những trận đòn roi không thương tiếc hủy hoại thân thể nhỏ bé của anh. Cơn tức giận vô cớ của cha như bóp nghẹt tâm hồn cậu bé, khiến D sống trong sợ hãi và hoang mang thường trực. Thỉnh thoảng sau mỗi trận đòn, anh lại ôm gối thút thít trong góc tối của căn phòng trọ cũ kỹ, tự nhủ phải sống sót, phải trở nên mạnh mẽ. Ngày ngày, anh tưởng tượng mình là một chiến binh dũng mãnh, bảo vệ mẹ nếu bà vẫn ở bên anh. Nhưng người cha chỉ biết cơn khát đỏ đen, đánh đập vô cớ, để lại D khuyết vắng tình yêu thương duy nhất trên đời.

Một lần, D chạy trốn khỏi căn phòng mịt mùng của bố sau một trận đòn kinh hoàng. Anh nép mình vào góc xó tối tăm, cố gắng không thở để tránh nghe tiếng bước chân nặng nề của cha. Trái tim cậu bé đập nhanh, từng tiếng nhích dần tới trong tâm trí: Nếu con ngừng thở, liệu cha có bỏ qua? Nhưng cũng phải chạy trốn thế nào mỗi đêm khi cha say xỉn? Anh tự hỏi, ước rằng mẹ có thể hiện hữu để bảo vệ anh một lần nữa.

Trong bóng tối ngột ngạt đó, nơi tưởng chừng như không có lối ra, một tia sáng le lói cuối cùng lóe lên trong tâm trí D – nếu không thể chạy trốn khỏi nỗi sợ, anh phải học cách đối mặt với nó. Và từ khoảnh khắc ấy, khát khao trở nên mạnh mẽ bắt đầu bén rễ. Qua thời gian dài gian khó, võ công trở thành niềm đam mê và lối thoát cho D. Giữa những ngày u tối, anh tìm thấy một thầy võ tốt bụng, tận tâm chỉ dạy. Ngày đêm dài trên chiếu tập, anh đổ mồ hôi và máu để luyện những quyền cước như thể mỗi cú đấm sẽ mang anh gần lại với mẹ. Cơ bắp sưng vù vì vết bầm, đôi bàn tay của anh chai sạn, nhưng lửa trong lòng chưa bao giờ tắt. Dần dần, ý chí kiên cường thắp sáng trong anh, vóc dáng cao lớn và thần thái mạnh mẽ hình thành từ những năm tháng khổ luyện không ngừng. Sức mạnh thể chất và tinh thần giúp anh vững bước đối diện thử thách, khiến bao người kính phục. Từng đòn thế của anh mang theo lời thì thầm thầm kín: Tôi sẽ sống tốt hơn. Tôi sẽ giữ lời hứa với mẹ.

Định mệnh se duyên cho anh một cô gái hiền hậu dịu dàng, dáng vẻ mảnh mai như nắng xuân đầu ngõ. Lần đầu gặp, cô chỉ mỉm cười khi thấy D lúng túng lau mồ hôi sau giờ luyện tập. Giọng cô nhẹ nhàng khiến tim anh chộn rộn. Anh cảm thấy giật mình vì lần đầu tiên trong đời, trái tim dường như được an ủi. Tình yêu đến từ những phút giây giản dị ấy: cô mua cho anh hộp cà phê thơm lừng vào buổi sáng, nấu cho anh bữa ăn ấm cúng khi anh mệt mỏi, rồi luôn thủ thỉ bên tai những lời dịu dàng. D cảm nhận được sự bình yên dài lâu từ ánh mắt hiền dịu của cô. Người đàn ông kiêu hãnh trong anh trở nên mềm yếu trước tình yêu chân thành.

Hai người ngồi cạnh nhau dưới gốc cây cũ trong sân sau võ đường, nơi gió thoảng mang hương hoa nhài ngọt lành. Ánh trăng lờ mờ chiếu rọi khắp không gian, như chứng kiến khoảnh khắc trái tim hai người hòa nhịp. Cô kể cho anh nghe về những giấc mơ giản đơn, còn anh tâm sự về hoài bão trên võ đài, hai tâm hồn dần thân thuộc như thể đã ở bên nhau bao kiếp. Lần đầu, D cảm thấy tình yêu thực sự ấm áp: Em là ánh sáng giữa đêm tối của anh, anh nghĩ thầm, nỗi đau trong anh như được an ủi. Anh nhận ra dù cuộc đời đã quá nghiệt ngã, ít nhất trong khoảnh khắc này anh không còn lẻ loi.

Nhưng hạnh phúc chẳng bao lâu thì vụt mất. Một chiều tan tầm, tai họa ập đến như cơn ác mộng. Chuyến xe đạp quen thuộc của cô gặp tai nạn kinh hoàng trên đường phố đông đúc. Cú va chạm mạnh khiến cô bay lên không trung rồi đập mạnh xuống lòng đường. Tiếng kim loại va đập, tiếng người hô hoán lẫn trong tiếng còi xe rú vang. D lao đến, tim anh như ngừng đập khi thấy cơ thể cô nằm bất động giữa làn đường hỗn độn. Quần áo cô rách tả tơi, máu tươi loang ướt đẫm mặt đường và áo anh. Anh quỳ xuống, lau vết máu trên mặt cô, đè tay mình lên vết thương chí mạng cố cầm máu. Đừng bỏ em lại một mình... anh thầm gọi trong lòng. Ánh mắt cô lim dim dần, máu mặn lịm nơi đầu lưỡi. Hơi thở cô yếu ớt phả ra lạnh lẽo, khuôn mặt thanh tú dần nhợt nhạt giữa vũng máu. Từng tiếng khóc nghẹn nơi cổ họng anh vang vọng trong lòng đường trống vắng.

Trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, D nằm vật ra cạnh cô. Khung cảnh bệnh viện tạm bợ xung quanh mờ ảo, tiếng bước chân và máy móc đều tách biệt hẳn với không gian riêng của anh. Mỗi lần nhìn vào gương mặt cô hiền hòa mà lạnh giá không còn động đậy, tim anh lại quặn thắt. Anh nắm chặt tay cô trong vô vọng, những lời khẩn cầu lạc đi trong gió: "Em ơi, em hãy tỉnh lại đi!" Ngày qua ngày, D sống trong mớ ký ức hỗn độn: hình ảnh nụ cười tươi của cô, lời thề non hẹn biển ngày nào, giờ chỉ còn trong tâm trí đau đớn. Ban đêm, anh không thể ngủ, lắng nghe tiếng đều đều của máy thở và tim mình đập rời rạc. Sự im lặng của cô như ngàn mũi kim đâm vào tim. Tại sao mọi thứ phải rời xa anh? anh tự hỏi trong tuyệt vọng.

Rồi một buổi chiều sau cùng tại bệnh viện, D ngồi một mình bên ngọn nến cô để lại. Hơi ấm lụi dần từ ngọn lửa trong tim anh. Anh chợt nhớ lời hứa trong mơ: “Anh sẽ sống tiếp vì em”. Bình minh hôm sau, anh đặt nắm đấm xuống mộ cô, nơi mặt trời chiếu xuyên qua những phiến đá lạnh. Dựng người sau đó, anh tự nhủ: "Anh sẽ không để tình yêu của em trôi vào hư vô." Nước mắt khô cạn, lửa kỷ niệm vừa được thắp sáng tiếp thêm cho anh ý chí đứng dậy.

Giữa nỗi đau ấy, D mở một võ đường nhỏ ở Tokyo để chia sẻ kỹ năng và linh hồn võ thuật với người khác. Anh truyền dạy không chỉ kỹ thuật mà còn tình yêu võ đạo, lòng kiên nhẫn và ý chí vươn lên từ đau thương. Trong phòng tập, ánh mắt khích lệ của anh khiến học trò phấn chấn hơn bao giờ hết, những âm thanh thân quen của cú đấm vào bao cát như nhịp đập trái tim anh trở lại bình thường. Mỗi buổi sáng, trước khi mặt trời lên, D đã ở lại võ đường: anh lau chùi chiếu tập, sắp xếp vũ khí, thắp một bức ảnh của cô ở góc phòng để cảm ơn cô đã cho mình động lực. Những cú đấm của học trò khiến anh tin rằng mình đã tìm thấy ý nghĩa mới trong cuộc đời. Mỗi bước chân dường như vững chãi hơn, tựa có bàn tay cô gái ấy dìu dắt phía sau lưng.

Ấy vậy mà hạnh phúc ngắn ngủi đó cũng tan biến trong cơn ác mộng khác. Một chiều tối ảm đạm, điện thoại reo liên tục, D nhận được tin dữ khiến tim như vỡ vụn. Một người học trò cũ của anh, người mà anh từng dạy dỗ tận tình, đã giết người man rợ. Cả cộng đồng sửng sốt khi tên tội đồ chỉ tay về phía D, gào lên: "Chính anh đã biến tôi thành kẻ như thế này!" Lời buộc tội như mũi dao vô hình đâm thẳng vào ngực anh. D đứng bật dậy, lòng tràn ngập hoảng loạn và sợ hãi. Anh chất vấn trong nước mắt: "Tại sao? Sao con làm vậy?" Nhưng gã nghiến răng: "Chính anh đã dạy mày, đã biến mày thành kẻ máu lạnh!" Anh ôm mặt tuyệt vọng, muối chát theo từng dòng nước mắt chảy dài. Sao con lại nói vậy chứ? anh nghĩ thầm, nỗi đau và xấu hổ cuộn lên như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí.

Kể từ đó, D quyết định đóng cửa võ đường. Những nỗ lực xây dựng bao lâu giờ chợt trở thành tro tàn. Anh cho hết dụng cụ võ thuật của mình, tắt lửa cuối cùng trong dojo, rồi quay lưng ra đi. Bắt đầu từ ngày đó, D lang thang bồng bềnh như một hồn ma giữa đời. Ngày qua ngày, anh lang thang khắp nơi: từ Tokyo chật chội đến vùng quê xa xôi. Anh ngủ tạm trên giường lạ của những nhà hảo tâm, hay đánh vật để chống chọi với cơn đói nơi công viên vắng người. Đôi mắt anh nhìn vào khoảng không, chứa đầy nỗi cô đơn và u tối sâu sắc. Ánh mắt anh nhìn lên bầu trời xám xịt phía trên tòa cao ốc, tự hỏi không biết mẹ đã rời đi như thế nào, và cô gái đã mỉm cười cùng anh lần cuối cùng. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh tự hỏi: "Mình đã làm gì sai, để đến nông nỗi này?" Câu hỏi vọng vang nhưng không có lời đáp. Dù thân xác mệt mỏi nhưng trong lòng anh vẫn chất chứa vô vàn hối hận và day dứt.

Trong một đêm lang thang khác, D ngồi bệt trên bậc thềm một đền thờ cũ. Hơi ấm của lửa trại tàn vương vụn, anh cầm bình nước chỉ có vị đắng ngắt. Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ vòm màu bạc chiếu vào vài cánh hoa đào còn sót lại trên ban công. Dựng mình dậy, anh ngỡ ngàng nhận ra trời đã sáng từ bao giờ. Một ngày khác lại bắt đầu trên thế giới này mà không có anh. Có lẽ đây là kết thúc thật sự, anh thầm nghĩ.

Và rồi, trong một ngày cuối cùng đó, bước chân anh dừng lại trên một góc phố Tokyo lạnh lẽo. Những tên xã hội đen đã bám theo anh từ lâu, chĩa nòng súng lạnh lẽo vào tim. D đã sống qua bao đau thương, đã hiểu toàn bộ những mất mát. Ký ức về mẹ, về cô, về võ đường vỡ vụn chợt hiện lên: tất cả những nỗi đau đó như nằm gọn trong lòng bàn tay. Từng viên đạn găm vào ngực anh như chôn vùi tất cả những tàn tích cuối cùng của đời mình. Ánh sáng trước mắt anh tối dần. Trong khoảnh khắc cuối cùng, tiếng giọng của chính mình vang lên đau đớn: "Tại sao lại là ở đây? Tại sao chứ..." Một câu hỏi dở dang giữa bầu trời u ám. Anh gục đầu xuống vỉa hè lạnh giá, nhắm mắt và để mọi thứ kết thúc.

Rồi bầu trời đêm như vỡ òa trong tĩnh lặng. Linh hồn D thả mình trôi bồng bềnh qua màn đêm đen đặc. Đột nhiên, anh cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ bao lấy, xoa dịu mọi cơn đau. Nhiều âm thanh xa xăm vọng về: tiếng sóng biển dịu dàng, tiếng rì rào của lá rừng, cùng một lời thì thầm nhẹ nhàng: "Đây không phải là kết thúc." D mở mắt, và trước mặt anh là một không gian hoàn toàn mới. Ánh sáng dịu dàng của bình minh nhảy múa qua khung cửa sổ bằng gỗ mộc mạc, phủ lên sàn nhà cỏ mượt. Anh vẫn còn giữ tất cả ký ức về Tokyo, về những con người từng gặp, từng khắc sâu trong tim của mình. Nhưng bây giờ, anh nhận ra mình đang ở trong thân phận một đứa trẻ mới sinh. Đứa trẻ này có đôi mắt xanh trong veo như hai vũng nước tuyết, mái tóc bạch kim xoăn nhẹ và làn da trắng ngần. D lặng người khi nghe một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh: "Sebastian Rumm, con đã tỉnh rồi. Hãy yên tâm, Sebastian, mẹ luôn bên cạnh cháu đây." Tiếng gọi ấy vang lên như âm thanh của một giấc mơ xa lạ, nhưng sâu trong tâm trí D, cảm giác ấm áp đó không hề lạ lẫm. Sebastian Rumm – đó chính là tên mới của anh, linh hồn D đã được sinh ra lần nữa trong thế giới Arcane.

Sebastian mở mắt, hai con ngươi mới quen chập chờn nhìn khung cảnh xung quanh. Đôi mắt bé xíu của Sebastian Rumm nhìn chăm chú gương mặt người phụ nữ – người mà anh tự tưởng tượng là mẹ mình – và từ khóe môi hé nở một nụ cười ngây thơ. Bàn tay nhỏ bé của anh vươn ra, chạm nhẹ vào bề mặt gỗ được khắc trang trí tinh xảo trên cửa sổ. Mùi gỗ khô, chút hương hoa lá tươi mát từ khu vườn nhỏ trước hiên lan tỏa vào phòng. Trong ánh bình minh dịu dàng của thế giới Arcane, linh hồn D hồi sinh tràn đầy nhiệt huyết và thắp lên hy vọng mơ hồ. Anh biết, dù thân xác này bé nhỏ, ý chí xưa của anh sẽ mãi lớn.

Ánh mắt D mở to khi nhìn bầu trời lạ lẫm của thế giới Arcane. Trước mắt anh, cây cối xanh mướt hòa với mây trắng bồng bềnh không một vệt khói xe. Những sinh vật kỳ lạ, mang hình dáng chim bay lượn trên cao, phát ra tiếng kêu trong trẻo như bản nhạc của miền đất mới. Hơi gió thổi vào phòng mang theo hương cỏ hoa lạ kỳ, an ủi tâm hồn đã mòn mỏi của anh. Sebastian cất tiếng cười khẽ: cuộc đời mới bắt đầu với lời hẹn ước rằng anh sẽ không bẽ bàng gục ngã lần nữa giữa nơi xa lạ này.

Không có nỗi đau nào mà nỗ lực không thể cứu vãn, anh nghĩ thầm. Với giọng nói nhỏ nhẹ, D – giờ là Sebastian – tự nhủ sẽ không lãng phí cơ hội lần này. Bình minh của một ngày mới rực rỡ chiếu sáng tâm hồn anh: từ tro tàn của quá khứ, một ngọn đuốc đã được thắp sáng để soi đường tương lai.

D hít một hơi thật sâu và thì thầm trong tâm trí: "Nếu đây là định mệnh của mình, tôi sẽ viết lại câu chuyện đời theo cách riêng." Lần này, là lần cuối cùng anh buông tay đầu hàng số phận. Sebastian biết rằng mỗi bước đi sau này sẽ tiếp nối khát vọng mãnh liệt của D và vẽ nên tương lai mà anh đã ước mong.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro