Chương 2: Bình minh tại thế giới mới
Chương 2: Bình minh tại thế giới mới
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên còn lấp ló trên bầu trời, tôi đã tỉnh dậy và bắt đầu bò quanh căn nhà gỗ nhỏ của gia đình. Gió biển mát lạnh thổi qua cửa sổ, mang theo hương muối và tiếng sóng rì rào ở xa. Trong trí não hai tuổi non nớt của mình, tôi mơ màng tìm kiếm những manh mối về thế giới rộng lớn xung quanh. Từ trong tâm hồn của D nay đang sống trong thân xác nhỏ xíu này, tôi đã có nhận thức hơn so với những đứa trẻ bình thường. Khi mẹ gọi tôi bằng biệt danh thân mật – “Seb-chan” – giọng nói ấm áp của bà văng vẳng ở phía sau: “Seb-chan, con ở đâu đó?”. Câu gọi nhẹ nhàng ấy khiến tôi mỉm cười. Tôi tự giới thiệu: “Đây rồi, mẹ ơi!”, rồi lại tiếp tục khám phá căn phòng sách khang trang mà gia đình đang giữ.
Bước chân tôi vụng về, đầu gối chạm nền gỗ, tay với qua những kệ sách bày la liệt những cuốn truyện và sách giáo khoa dày cộp. Đột nhiên tôi cố với tới một cuốn sách bìa da màu đỏ đẹp mắt. Chưa kịp đọc gì, cuốn sách trượt khỏi bàn và rơi thẳng vào đỉnh đầu tôi. Đau nhói nhưng tôi cố kìm, hơi nghiêng đầu để tránh cái phúng tay của bức tượng sư tử đồng đang trang trí giá sách. Cơn đau khiến gương mặt đỏ bừng, mắt tôi nhòe lệ như muốn khóc. Nhưng trong tích tắc, bản năng và kí ức từ kiếp trước ùa về: phải, tôi là D, một linh hồn can trường đã vượt qua nhiều thử thách. Tôi cố nén tiếng khóc, khẽ mím môi quện máu. Ngay lúc đó, mẹ tôi lao đến bên cạnh, khuôn mặt ẩn chứa vẻ lo lắng. Bà gỡ sách ra và nâng tôi lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng cho đứa con trai tỉnh giấc. “Đau lắm hả con?”, giọng bà dịu dàng. Tôi nhìn mẹ bằng đôi mắt đẫm lệ nhưng đã không để rơi nốt giọt lệ nào. Dù bên trong dạ khác đau nhưng cảm giác mạnh mẽ lại trỗi dậy, không cho phép tôi khóc.
Khi mẹ hiểu ra điều đó, bà mỉm cười động viên: “Nhìn xem, Seb-chan thật mạnh mẽ biết bao, mẹ tự hào vì con lắm”. Tôi khẽ cười mếu, gật đầu tỏ vẻ “anh hùng lỡn” đã không sụt sùi. Bàn tay bà buông tôi xuống đất, vẫn nhẹ nhàng dắt chân tôi ra khỏi căn phòng sách. Ngày hôm ấy chỉ có thế, nhưng hôm sau, tôi đã không bỏ cuộc. Sáng tinh mơ, hai mắt còn ngái ngủ, tôi lại bò trở vào gian phòng đầy sách cũ. Hôm nay tôi cẩn thận hơn; chầm chậm kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh để trèo lên. Khẽ giật mình vì mặt bàn lạnh tanh, tôi thò tay xuống kệ lấy đúng cuốn sách bìa đỏ đã gây tai nạn ngày trước. Dù chẳng hiểu chữ nghĩa trong đó, tôi biết nó là một bảo vật quý giá. Cầm quyển sách mới sờn trên tay, tôi cảm thấy thật kỳ diệu – đây là thế giới mới, và tất cả mọi thứ đều gợi nhớ những cảnh phim phiêu lưu kỳ thú trên Trái Đất trước kia.
Từ chỗ học vẹt sơ sơ của mình, tôi biết Palo Town là một thị trấn nhỏ êm đềm cạnh biển, nơi những chiếc thuyền đánh cá cùng thị trường nhộn nhịp sáng đèn vào mỗi buổi sớm. Mỗi lần leo lên ghế nhìn qua cửa sổ phòng khách, tôi thường ngắm cảnh phố xá sôi nổi ngoài kia. Những mái nhà màu rực rỡ được gió biển thổi hương bạch đàn mơ màng, có những cụ già đi dạo, những tiểu thương nói cười gọi nhau ầm ĩ. Ở đâu đó xa xa, từng chuyến thuyền lưới căng buồm thẳng tiến ra khơi đón bình minh. Tôi lắng tai nghe tiếng đàn nhị từ nhà một nhạc công giấu tên vọng lại, xen lẫn tiếng rao hàng của cô hàng sơn vẽ đậu phụ non bán bên góc chợ. Trong tâm trí tôi, mọi thứ đều thật yên bình và đẹp đẽ, như bước ra từ một bức tranh cổ tích.
Chuyện khiến tôi thích thú nhất chính là buổi chiều lúc cha tôi luyện kiếm ở sân sau. Cha tên George Rumm, một người đàn ông to lớn ấm áp với đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt góc cạnh. Nghe mẹ kể, ông là một cựu binh lừng danh trong Lục Quân Ravenna (một đế quốc xa xôi của thế giới này), từng can trường trên trận mạc nhưng đã về hưu vì lý do bí ẩn. Giờ đây, ở tuổi trung niên, cha dành thời gian cho môn phái kiếm thuật cổ xưa. Mỗi ngày, sau bữa trưa ngọt ngào, ông đều ra khoảng sân nhỏ trước nhà, chậm rãi múa thanh kiếm sắt sắc lẹm dưới ánh nắng.
Tôi thoáng sững người khi lần đầu chứng kiến cha tôi luyện tập. Đôi tay vững vàng hướng lưỡi kiếm vào đá mục, mà chớp mắt sau đã thấy ngọn đá nứt vỡ, lão gươm chao lệch rồi một luồng sáng nhợt nhạt phát ra từ đầu mũi kiếm. Từng luồng kiếm khí trong xanh hiện hữu trong không khí, có thể nắm bắt bằng tay nếu tôi lớn hơn. Tôi há hốc mồm ngạc nhiên! Ở thế giới cũ, những cảnh như thế chỉ có trong các bộ phim hoạt hình nhạc kiếm vậy mà ở đây cha tôi thực hiện ngay trước mắt. Trí tò mò và niềm hứng khởi từ đời trước trong tôi bùng cháy: hóa ra, trong Địa Cầu chúng tôi chỉ mơ về khí công, còn ở đây, cha tôi thực sự biến sức mạnh thành sự vật, làm rung chuyển cả vùng vườn nhỏ.
Khi kiếm khí vụt tan đi, tôi vỗ tay reo hò. Cha liền quay lại nhìn tôi với cử chỉ cười hiền: “Seb-chan, mày lại đây học mấy động tác này đi!”. Dù đang bận rộn, đôi mắt ông sáng lên như đứa trẻ khi thấy niềm vui của con. Tiếng gió rì rào qua tán cây, cuối trời bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, như chứng giám cho khoảnh khắc gia đình bình yên đang hiện hữu. Mẹ đứng bên cửa hắt hào quang hoàng hôn vào mái tóc cha tôi, ánh mắt đăm chiêu trầm ngâm xen lẫn tự hào khi thấy con trai mình bật cười thích thú.
Tôi nằm lăn lóc trên bãi cỏ, tự tưởng tượng mình như một tiểu kiếm sĩ đang thực hành thuần thục các kỹ năng thanh khí của riêng mình. Trong đầu bâng quơ vang lên câu nói của cha: “Một kiếm sĩ phải không ngừng rèn luyện.” Từ kiếp trước, tôi luôn ngưỡng mộ các nhân vật sở hữu sức mạnh phi phàm. Giờ đây, giữa thực tại xung quanh, tôi vừa được thấy tận mắt tất cả nó. Và hơn hết, tôi chợt nhận ra rằng sức mạnh bản thân ở thế giới này được tôn trọng biết bao – có lẽ mọi người ở Palo Town luôn đề cao những kẻ đủ can đảm mang thanh gươm tìm kiếm chính nghĩa. Những gì cha tôi làm mỗi ngày đã in sâu trong tôi: muốn bình an sống ở thế giới mới, bản thân phải đủ mạnh mẽ.
Chiều hôm đó trôi qua trong không khí ấm áp, tôi thu thập được nhiều suy nghĩ mới. Giữa lúc cha luyện kiếm, bên mép sân nhà kế bên có một ông lão đi câu cá thầm lặng, cần câu dựng lên vách đá, mũi tên câu đung đưa theo từng đợt sóng. Xa xa, một đám trẻ nhỏ hò reo đuổi nhau, chơi trò “tìm kho báu” trong những ruộng hoa nhài ven phố. Trong bếp, mùi cá ướp muối và cơm mới nấu ngào ngạt khắp nhà khi mẹ chuẩn bị bữa chiều. Mỗi cảnh tượng đó bình dị đến mức trái tim tôi thổn thức – đây là cuộc sống mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có, từ thế giới trước sang. Giờ đây, tất cả đều hiện hữu trước mắt, chứ không chỉ là ảo giác tuổi thơ.
Để thêm phần chân thật, tôi nhớ được vài sự kiện nhỏ xảy ra quanh Palo Town trong hai năm qua. Có lần, những anh lính hải quân Hoàng gia dạo chơi khắp đường, danh dự được tôn vinh qua buổi lễ chào cờ hàng tháng. Một cặp vợ chồng trẻ tổ chức lễ hội hoa ven biển, mọi người xúm lại hát ca múa hát. Ngày khác, một cậu bé trong khu phố nghịch ngợm lỡ đánh vỡ giỏ trái cây của cụ già, làm cả phố ai nấy đều chạy đến chia sẻ, gói ghém những trái cam thành từng túi nhỏ. Ai ai cũng cười nói ồn ào như gia đình lớn. Tôi thầm mỉm cười nghĩ rằng, dù ở chiến hạm hay chốn làng biển, con người vẫn mãi như vậy: gần gũi, yêu thương và hồn hậu.
Mặt trời dần lặn sau dãy núi xa xa. Không khí dần trở lạnh và những bóng chùng nhủm bắt đầu dài ra. Cha tôi vung gươm lần cuối, thuần thục cất vào vỏ gỗ. Ông bước về phía tôi, đôi mắt ánh tia nắng chiều lấp lánh trìu mến. “Sebas, cùng cha vào nhà thôi, trời sắp tối rồi”, giọng ông trầm ấm. Tôi gật đầu lên vai cha, nằm yên như một chiến binh được cha thu hoạch vô số bài học quý giá trong ngày. Hôm nay chúng tôi còn bữa cơm gia đình chan chứa tình thương, với món cá kho mẹ nấu và cơm nắm được gói trong tàu lá cọ từ sáng sớm. Tôi tự hỏi trong tâm hồn, liệu ngưỡng mộ sức mạnh kia rồi mình có thể lớn lên và tập kiếm giống cha?
Cuối cùng, khi chỉ còn lại đôi ba vì sao lấp lánh trên bầu trời đại dương bao la, tôi đã chìm dần vào giấc ngủ trong vòng tay ôm ấm của cha. Tiếng sóng vỗ rì rầm bên tai thay cho nhạc điệu ru nhẹ. Hôm nay là một khởi đầu mới, một chương sách đầy hy vọng mà “Seb-chan” nhỏ đang viết chính mình – dưới ánh bình minh của Palo Town yên bình, nơi sức mạnh và yêu thương được trân trọng, và nơi D trong tôi bắt đầu dệt nên giấc mơ thực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro