Chương 3: Phép thuật đầu tiên
Chính xác ba năm trước, tôi đã được mẹ đưa về căn nhà gỗ cũ kỹ nằm nép mình bên bìa rừng sâu, để bắt đầu cuộc sống mới ở thế giới kỳ bí này. Không ai từng kể cho tôi biết mình đến từ đâu, nhưng có lẽ định mệnh đã an bài rằng tôi sẽ gắn bó với mảnh đất này. Tôi lớn lên trong căn nhà gỗ ấy, dưới ánh đèn dầu lập lòe và tiếng gió vi vu bên khung cửa. Tuổi thơ của tôi trôi qua trong những đêm quấn quýt bên mẹ. Mỗi đêm, mẹ khẽ lật mở từng trang truyện cổ tích rồi đọc cho tôi nghe, và thế giới thần tiên qua câu chữ ấy như ùa về sống động quanh tôi. Căn phòng nhỏ ấm áp ấy trở thành sân khấu cho trí tưởng tượng của tôi; từng chữ mẹ đọc ra như một phép thuật vô hình nuôi dưỡng niềm đam mê học hỏi sâu thẳm trong tim, khiến tôi chăm chú học từng chữ cái, từng từ ngữ một. Ví dụ, khi nghe mẹ kể chuyện nàng công chúa bị bắt cóc, tôi tưởng tượng mình là hiệp sĩ dũng cảm cưỡi ngựa sắt tới giải cứu; khi bà kể về rồng thần, tôi cảm giác lòng mình rạo rực dưới ngọn lửa đỏ rực. Khi màn đêm buông xuống, bên ánh đèn dầu nhạt dần, tôi còn được nghe mẹ ngân nga khúc hát ru êm dịu, đưa tôi vào giấc ngủ với những giấc mơ ngọt ngào của riêng mình.
Từng nhân vật, từng khung cảnh được vẽ nên bằng ngôn từ giản dị mà diệu kỳ, khiến tôi say mê đọc từng chữ một. Ký ức đó đánh thức một niềm đam mê kỳ lạ, thôi thúc tôi quyết tâm học đọc thật giỏi. Tôi tập nhẩm từng âm tiết, nhớ từng chữ cái khi nghe mẹ cất tiếng đọc, và từ từ trí tưởng tượng non nớt của mình được nuôi dưỡng qua những câu chuyện kỳ bí mà mẹ truyền đạt. Đối với một đứa trẻ như tôi, đó là cả một vườn cổ tích mỗi đêm, nơi tôi được hóa thân thành chiến binh dũng mãnh, phù thủy quyền năng hay nàng công chúa trong một câu chuyện kỳ diệu.
Rời khỏi những khoảnh khắc êm đềm bên mẹ, tôi thường lén lút phiêu lưu vào một không gian khác – căn nhà kho nhỏ đằng sau bếp. Nơi ấy cũ kỹ đến mức bạn có thể cảm nhận cái lạnh và mùi ẩm mốc phảng phất trong từng kẽ gỗ. Đêm hay ngày, ánh sáng đều trở nên hiếm hoi: chỉ có vài tia sáng nhàn nhạt len lỏi qua khe nứt trên mái nhà xiêu vẹo, vẽ nên những vệt sáng mỏng manh lên đống sách phủ đầy bụi. Mỗi khi tôi khẽ đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp vào, tiếng ken két vang vọng làm tim tôi đập thình thịch, pha lẫn hồi hộp và phấn khích. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hít thật sâu để cảm nhận sự tĩnh lặng đậm đặc của căn phòng như thể mình vừa bước vào một kho tàng bí mật của quá khứ. Đôi khi tôi khẽ mỉm cười vì sự ngại ngùng của mình, nhưng chính nỗi sợ mẹ phát hiện lại khiến mỗi lần khám phá thêm ở đây trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết.
Trong căn nhà kho đó, tôi khám phá vô số cuốn sách cũ kỹ đã mục nát, trang giấy ố vàng và giòn tan theo năm tháng. Có những cuốn sách bị mọt gặm, bìa đã bong tróc; mực in phai nhòa nhưng vẫn giữ lại những hình vẽ và công thức cổ quái nằm lẫn giữa các trang. Tôi rón rén chạm ngón tay vào những trang giấy giòn tan ấy, cảm giác vừa được chạm vào di sản của thời gian vừa thấy sởn gai ốc bởi sự bí ẩn tồn tại trong từng dòng chữ. Mỗi khi phát hiện một tờ giấy rơi lưng chừng hay mảnh gỗ khắc chữ lâu ngày, tim tôi lại rộn ràng niềm háo hức. Điều gì ẩn chứa trong những ký hiệu quen lạ ấy, trong những kiến thức có thể đã bị quên lãng bao đời nay? Tất cả khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng – dường như tôi đang chạm đến một kho báu kiến thức bị thất truyền, điều mà có lẽ ít người dám đụng đến. Nhiều lúc tôi còn bắt gặp vài con nhện giăng giăng trong góc tối, khiến cảm giác rợn người tăng lên. Tiếng nhỏ 'bịch' khi vài giọt nước mưa rò rỉ qua mái nhà vang lên lẫn với tiếng thở của tôi, thêm phần ma mị cho không gian. Thỉnh thoảng, gió lùa qua khe hở làm một vài trang sách cũ bay phấp phới, như muốn tiết lộ bí ẩn trong trang giấy. Mọi thứ đều im ắng và đầy bí ẩn, khiến tôi tin chắc mỗi cuốn sách, mỗi tờ giấy ở đây đều cất giấu câu chuyện riêng của nó, chỉ chờ tôi khám phá.
Cho đến một buổi chiều nọ, khi ánh hoàng hôn nhạt dần trên mái nhà, tôi vô tình nghe thấy tiếng xèo xèo phát ra từ gian bếp. Trốn trong góc tường xập xệ, tôi lặng lẽ quan sát mẹ từ xa: bà khẽ giơ tay lên như vẽ một đường cong vô hình, và ngọn bếp đùng một cái bừng lên đốm lửa mới. Hương gạo nếp thoảng ngào ngạt khắp gian bếp, nồi cơm trắng sủi bọt bên cạnh vừa được mẹ bưng lên từ bếp lửa. Mẹ hoàn toàn không biết tôi đang nhìn trộm, nên những thao tác của bà diễn ra một cách tự nhiên và thuần thục đến đáng ngạc nhiên. Lòng tôi bỗng dâng lên bao nhiêu cung bậc cảm xúc đan xen – vừa háo hức lại vừa sợ hãi – khi tôi chứng kiến phép thuật kỳ diệu trước mắt. Chỉ chớp mắt, tôi nhận ra mẹ không hề bình thường; bà có khả năng điều khiển phép thuật để vun lửa, một điều huyền bí mà cũng đầy quyền năng. Trong giây lát, cảm giác choáng ngợp tràn ngập tim tôi, xen lẫn chút lo lắng và hy vọng: phép thuật vốn xa xôi cuối cùng đã hiện hữu ngay trong ngôi nhà bé nhỏ của chúng tôi.
Lén rút về góc nhà kho của mình, tôi cố định tâm trí trong khi trái tim vẫn rộn ràng kịch liệt, còn những hình ảnh về mẹ bên bếp lửa hồng cứ tua đi tua lại trong đầu, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khoảnh khắc im lặng ấy, tôi tự hỏi liệu có phải từ lâu mẹ đã ẩn chứa điều gì đặc biệt hay không. Phép thuật vốn chỉ có trong chuyện cổ tích thì nay đã ở ngay bên cạnh, và tôi tự hứa với bản thân phải khám phá nó thật kỹ càng. Một ý niệm mới nhen nhóm trong lòng tôi: tôi khao khát sức mạnh, khao khát tự mình tìm ra lẽ phải của sự việc và khám phá giới hạn của bản thân. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi, nếu có nhiều năng lượng như vậy, tôi sẽ sử dụng nó vào mục đích gì? Càng nghĩ, tôi càng khẳng định rằng không thể dừng lại ở đây; lòng khao khát tìm hiểu và luyện tập năng lực trong người lại càng thôi thúc mãnh liệt hơn. Trong khoảnh khắc yên ắng, tôi bắt đầu tự hỏi về thân phận thực sự của mình trong thế giới này. Có lẽ từ khi còn bé, tôi không chỉ đơn thuần là cậu bé Sebastian như mọi người vẫn nghĩ. Đôi lúc, tôi thấy mình trong một thế giới xa xôi: cánh rừng u tịch, một bộ giáp sáng lấp lánh hay ánh sáng loé lên từ ngọn đèn dầu khác. Liệu đó chỉ là tưởng tượng trẻ thơ hay dấu vết của một kiếp sống trước? Dẫu chưa rõ thực hư, tôi nhận ra một điều: định mệnh của mình có lẽ đặc biệt hơn tôi từng tưởng. Những suy nghĩ ấy cứ đeo bám tôi, khiến tôi tin chắc rằng số phận của mình thực sự có điều gì đó đặc biệt. Có lẽ chính những kí ức phảng phất ấy cùng khao khát sức mạnh trong lòng đã khiến tôi không thể sống yên bình như bao đứa trẻ khác. Từ sâu trong tim, tôi cảm thấy một sứ mệnh vô hình đang dẫn lối tôi đi tới một tiền đồ rộng lớn.
Ngay hôm sau, tôi quay trở lại nhà kho với trái tim tràn đầy hi vọng và một chút hồi hộp. Buổi sáng ấy thấm đẫm sương khói, vài tia nắng yếu ớt lọt qua cửa sổ bụi bặm khiến không gian mang đậm vẻ bí ẩn. Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhà kho ọp ẹp, sợ làm phát ra tiếng động; rồi bàn tay nhỏ bé lần mò giữa những cuộn sách vụn nát. Lần tìm kỹ lưỡng từ trên kệ xuống dưới, tôi đã khám phá ra một tập giấy cũ kỹ bị giấu lấp phía sau vài quyển sách mục nát. Tay tôi run run bóc lớp bụi bám ngoài trước khi mở tập giấy ra. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy hai từ được viết bằng mực phai mờ ở trang đầu – “Chaos” và “Spirit”. Lúc đó, tim tôi như ngừng đập: tôi vừa phát hiện ra lý thuyết về hai nguồn năng lượng quyền năng ấy ngay trong ngôi nhà của mình.
Mở ra từng trang giấy mỏng manh, tôi bắt đầu đọc say mê. Nội dung của tập giấy là một bài nghiên cứu về hai luồng năng lượng kỳ lạ: Chaos và Spirit. Những dòng chữ nhỏ, mực mờ khiến tôi phải căng mắt để đọc rõ, nhưng nội dung lại vô cùng khúc chiết: chúng mô tả bản chất đối lập của hai nguồn năng lượng đó. Chaos được ví như ngọn lửa hỗn loạn và hung hãn, vốn là cội nguồn của sức mạnh hủy diệt và hỗn mang. Ngược lại, Spirit ấm áp và thuần khiết như ánh nắng ban mai, là biểu tượng của sự sống, của lòng tin và phép thuật sáng tạo. Trong khi đọc, tâm trí tôi trào dâng bao nhiêu suy nghĩ: phải chăng phép thuật nhóm lửa tôi chứng kiến là biểu hiện của Chaos? Còn Spirit thì giống thứ năng lượng mềm mại giúp tôi cảm thấy bình an? Những suy đoán ấy cứ lẩn quất trong đầu, đan xen với niềm phấn khích khi tôi hiểu ra bao điều mới mẻ. Tôi cố gắng ghi nhớ từng điểm quan trọng và tự hỏi bản thân mình: liệu tôi đang phù hợp với năng lượng nào hơn, hay có thể là cả hai?
Giữa sự tĩnh lặng lan tỏa của căn nhà kho, tôi quyết định thử lắng nghe cơ thể mình. Hít thật sâu một hơi, tôi khép đôi mắt và ngồi khoanh chân trên nền đất lạnh. Mỗi hơi thở chậm rãi như rửa sạch căng thẳng quanh tôi. Làn không khí ấm áp và ẩm mốc của nhà kho bao quanh, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên tôi đã cảm nhận một luồng hơi nóng nhẹ thoảng qua lồng ngực. Cảm giác đầu tiên ùa đến thật diệu kỳ: một luồng nhiệt ấm áp chầm chậm lan rộng từ tim, qua cổ tay và đến tận đầu ngón tay và hai bàn chân. Tâm trí tôi dần trở nên yên bình, từng nhịp thở đưa tôi vào trạng thái thư thái kỳ lạ. Tôi tưởng như đón nhận làn năng lượng thanh khiết, nhẹ nhàng – đúng như nguồn Spirit mà tôi hình dung. Dòng năng lượng đó không chỉ đơn thuần là một sức mạnh vô hình, mà còn khiến tôi cảm thấy bình an và tự tin vào chính mình.
Chẳng bao lâu sau, một cảm giác hoàn toàn khác lập tức trào dâng trong tôi, dữ dội và hỗn loạn hơn bất cứ điều gì tôi từng trải qua. Đó như một ngọn lửa đen đang được thắp bùng lên trong lòng, lan rộng với sức mạnh đến mức mỗi mạch máu trong cơ thể như muốn nổ tung. Cơ thể tôi run rẩy khi những đợt sức mạnh cuồng bạo ấy cuộn lên, khiến tim tôi thắt chặt và lòng bàn tay nóng ran như có lửa cháy. Tôi cố gắng níu giữ sự cân bằng tâm trí, nhưng dòng năng lượng Chaos mạnh mẽ đang cố gắng phá vỡ sự bình yên bên trong. Cuối cùng, cả hai luồng năng lượng – ngọn lửa hỗn loạn của Chaos và ánh sáng dịu dàng của Spirit – cùng lúc hiện diện trong tôi. Cảm giác mâu thuẫn và hoang dại đó khiến tôi vừa hoảng sợ lại vừa bị cuốn hút. Giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống trán, nhưng sâu bên trong, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Chỉ trong chốc lát, khi sự hỗn loạn dịu lại, tôi từ từ định thần và giật mình nhận ra điều kỳ lạ đang xảy ra: tôi đang hòa quyện cùng lúc hai luồng năng lượng đối nghịch. Đúng như lý thuyết, một bên là ngọn lửa hỗn loạn của Chaos, một bên là ánh sáng dịu dàng của Spirit. Cảm giác lẫn lộn và kỳ diệu ấy khiến tôi vừa kinh ngạc vừa cảm động: tôi như vừa chạm được vào một sức mạnh thần kỳ luôn tiềm ẩn sâu thẳm. Trái tim tôi như được tiếp thêm sức mạnh, và tôi bừng cháy quyết tâm. Đôi mắt tôi lại lấp lánh khi nhìn lên bầu trời qua cửa sổ nhà kho. Trước mặt tôi, những vì sao mờ dần nhường chỗ cho ánh bình minh yếu ớt, như báo hiệu một chương mới trong đời mình. Tôi khẽ thì thầm: “Mình đã mở đường cho một ước mơ mới.” Giờ đây, niềm tin của tôi đã kiên định hơn bao giờ hết: có lẽ tôi sinh ra để sống một cuộc đời phi thường. Tôi tự nhủ mình đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và một ngọn lửa khát khao mới bắt đầu bùng lên trong lồng ngực nhỏ bé của tôi: đây mới chỉ là khởi đầu, và tôi phải học cách mạnh mẽ để điều khiển nguồn sức mạnh đó và khám phá thế giới Arcane rộng lớn đang chờ đợi mình.
Tràn đầy tự tin, tôi quyết định thử một phép nhỏ. Trên nền đất cứng trong nhà kho, tôi nhặt một viên đá nhỏ. Ngồi xuống và nhắm mắt, tôi hít thật sâu và cố hình dung luồng năng lượng chảy từ cơ thể mình truyền qua đôi tay. Ban đầu, viên đá vẫn im lìm dưới chân; nhưng chỉ vài giây sau, thật bất ngờ, nó bắt đầu nhích lên khỏi mặt đất và lơ lửng giữa không trung trước mắt tôi. Tôi mở to mắt kinh ngạc khi thấy ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu phản chiếu lên mặt viên đá mộc mạc ấy, khiến nó như được phủ bởi một hào quang nhẹ nhàng. Một nụ cười tủm tỉm nảy ra trên môi, tôi hơi ngả người ra sau, cố gắng giữ cho nhịp thở ổn định. Tôi thì thầm thầm với bản thân: “Hãy bình tĩnh, hãy tập trung,” rồi cẩn thận siết chặt các ngón tay vào lòng bàn tay đang đặt dưới viên đá. Tim tôi vẫn đập thình thịch vì hồi hộp, không khí trong kho lạnh lẽo dường như rung lên cùng với mỗi hơi thở của tôi. Viễn cảnh viên đá lơ lửng như kéo tôi vào một thế giới mới. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thầm nhủ: “Đây chính là mơ ước của con” — mỗi ý nghĩ đều gắn chặt với viên đá trước mắt. Áo sơ mi của tôi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi biết đây mới chỉ là khởi đầu: tôi phải luyện tập chăm chỉ để kiểm soát sức mạnh này.
Kỳ diệu thay, chỉ một viên đá nhỏ bé cũng đủ để làm tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đá đang lơ lửng khiến tôi đứng bật dậy, cảm giác hân hoan lan tỏa khắp người. Tôi giơ tay ra trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào viên đá, từng đợt rung nhẹ khẽ lan tới ngón tay tôi khi năng lượng chảy qua. Một tiếng thở phào vui vẻ bật ra không kiểm soát được; tôi khẽ nhủ thầm: đây chính là phép thuật đầu tiên của con. Nhìn viên đá vẫn đang bay lơ lửng, tôi như nhìn thấy một phần giấc mơ của mình được hiện thực. Cuối cùng tôi cẩn thận hạ viên đá xuống mặt đất, mặt nở nụ cười rạng rỡ, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Tôi ôm chặt viên đá vào ngực một lần nữa, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh trở lại. Những giọt mồ hôi trên trán tôi vẫn chưa kịp khô, nhưng trong ánh đèn lập lòe, chúng lóng lánh như những chiến tích đầu tiên. Tôi cảm thấy như có hàng trăm cánh bướm đang bay lượn rộn ràng trong lồng ngực mình; từng giây trôi qua, tôi càng tin rằng mình vừa khám phá được một báu vật. Giữa niềm hạnh phúc vỡ òa, tôi tự nhủ: “Sebastian, đây mới chỉ là khởi đầu.” Bây giờ tôi hiểu tại sao người ta ví nguồn năng lượng này như phép màu – bởi nó có thể biến những điều bình thường nhất trở nên phi thường. Sáng mai, tôi sẽ bắt đầu luyện tập nghiêm túc ngay khi thức dậy, để ước mơ được thành hiện thực, và để không phụ lòng mẹ.
Bụi vàng trên tập giấy đã vương quanh giường trưa, nên tôi cẩn thận lau sạch bằng hai bàn tay bé nhỏ rồi giấu nó vào túi áo. Tràn đầy phấn khích, tôi trở về phòng riêng, lòng tràn ngập những suy nghĩ về ngày mai. Dù ánh trời bắt đầu mờ đi, tâm trí tôi vẫn thức giấc với bao viễn ảnh về tương lai, và tôi chẳng thể chợp mắt vì niềm hưng phấn đang dâng trào. Tôi tự nhủ sẽ không để mọi thứ chỉ dừng ở đây: để mẹ tự hào, và để mình đủ mạnh mẽ bảo vệ những người thân yêu, tôi nhất định sẽ luyện tập và khám phá sức mạnh trong bản thân. Dưới ánh đèn yếu ớt trong căn phòng tĩnh lặng, tôi lần cuối nhìn ngắm ngôi nhà nhỏ của mình và thì thầm trong lòng: cuộc đời mới của tôi thực sự đã bắt đầu. Tiếng côn trùng rả rích dưới mái nhà cổ, xen lẫn tiếng gió khe khẽ như ru tôi chìm vào giấc ngủ ấm áp giữa những giấc mơ vàng son. Đôi lúc tôi tự hỏi, có lẽ ngày mai sẽ mở ra những điều kỳ diệu mới, nhưng lúc này, tất cả niềm tin và hy vọng của tôi đều dành cho một mục tiêu duy nhất: một hành trình vĩ đại mới đang chờ tôi ở phía trước. Khi màn đêm dày đặc buông xuống, tôi khép mắt lại, nhưng trái tim và tâm trí vẫn rộn ràng không ngơi. Tôi nhắm mắt, tự nhủ giấc mơ này mới chỉ bắt đầu, và ánh trăng vẫn còn chiếu qua tấm rèm như một lời hẹn về ngày mai đầy những điều kỳ diệu đang chờ đợi. Trước khi thiếp đi, tôi lại thấy mình nở nụ cười: ngày mai có thể sẽ là một chặng đường kỳ diệu, nhưng tôi biết mình sẽ cần phải đủ mạnh mẽ để xứng đáng với điều đó. Dưới ánh trăng mờ phủ qua cành tre ngoài cửa sổ, tôi thì thầm với chính mình: “Mai này nhất định con sẽ cố gắng hết sức, vì mẹ và vì chính con.” Tôi nhẹ nhàng đưa tay áp vào ngực, nơi vẫn còn cảm giác ấm áp của kỳ tích vừa rồi, và khẽ mỉm cười cảm nhận sự bình yên tràn ngập trong tâm hồn.
Cuối cùng, tôi an giấc trong niềm hứng khởi và sự tự tin: hành trình mới của Sebastian – đứa trẻ dị thường đã tìm thấy sức mạnh trong chính mình – vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro