Chương 6: Con Đường Hòa Giải


Ánh Nguyệt trở về nhân gian trong sự chào đón nồng nhiệt của muôn dân. Nàng lại là ánh sáng, là niềm hy vọng của họ. Tuy nhiên, vết sẹo của cuộc giam cầm và cuộc chiến vẫn còn đó. Nàng dành thời gian chữa lành vết thương, cả về thể chất lẫn tinh thần, và tiếp tục công việc giúp đỡ người dân.

Trong sâu thẳm quỷ cung, Sunghoon nằm đó, vết thương đang dần lành. Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Ánh Nguyệt trong hình dáng phượng hoàng rực lửa hiện lên. Hắn đã mất nàng, nhưng sự khao khát chiếm đoạt đã biến thành một thứ cảm xúc phức tạp hơn – một nỗi ám ảnh, một nỗi ám ảnh về vẻ đẹp, sức mạnh và ý chí không thể khuất phục của nàng. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy một sự trống rỗng, không phải từ sự thiếu vắng quyền lực, mà từ sự thiếu vắng một thứ gì đó thuần khiết và không thể bị ép buộc.

Quỷ Vương Kael, cha của Sunghoon, đến thăm hắn. "Ngươi đã thất bại, con trai. Sự yếu đuối của ngươi đã khiến ngươi mất đi con mồi."

Sunghoon mở mắt, đôi mắt đỏ rực giờ đây mang một vẻ suy tư. "Không, phụ vương. Con đã sai. Nàng không phải là con mồi. Nàng là... ánh sáng."

Quỷ Vương Kael ngạc nhiên trước sự thay đổi trong con trai mình. Sunghoon bắt đầu thay đổi. Hắn không còn tàn bạo như trước. Hắn dành thời gian suy ngẫm, thậm chí còn ra lệnh cho Hắc Phong và Mị Ảnh giảm bớt sự tàn phá ở những vùng đất đã chiếm đóng. Lão Quỷ Thủ, người vẫn ở lại quỷ cung, âm thầm quan sát sự thay đổi này và cảm thấy một tia hy vọng.

Ba năm trôi qua. Sunghoon gửi một lá thư đến nhân gian, không phải là lời đe dọa, mà là một lời cầu xin được gặp Ánh Nguyệt. Liễu Vân Chân Nhân và Huyền Dương Lão Tổ nghi ngờ, nhưng Ánh Nguyệt, với trực giác của một chiến thần và lòng nhân ái, đã đồng ý gặp.

Họ gặp nhau tại một nơi trung lập, một khu rừng cổ kính nằm giữa ranh giới nhân giới và quỷ giới. Sunghoon xuất hiện, không còn vẻ kiêu ngạo, tàn bạo như xưa. Hắn quỳ xuống trước mặt Ánh Nguyệt, một hành động mà không ai có thể tưởng tượng được từ thái tử quỷ tộc.

"Ánh Nguyệt," giọng hắn trầm khàn, đầy sự chân thành. "Ta đã sai. Ta đã dùng sự tàn bạo để chiếm đoạt nàng, nhưng ta nhận ra, tình yêu không thể ép buộc. Ta đã bị vẻ đẹp và ý chí của nàng chinh phục. Ta... ta xin lỗi."

Ánh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, tìm kiếm sự giả dối, nhưng chỉ thấy sự hối hận chân thành. Nàng biết, sự thay đổi này là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro