Solnic

Tiết Văn, cả lớp đang đọc truyện ngắn.
Nicky ngồi bàn đầu, nghiêm túc gạch gạch.
Jsol ngồi sau, chống cằm nhìn... gáy anh.

Bạn bên cạnh huých nhẹ:
“Đọc bài đi. Mày nhìn gáy lớp trưởng hoài chi vậy?”

Jsol thì thầm:
“Vì gáy ảnh đẹp. Nhìn muốn… đặt môi xuống luôn.”

“Biến đi giùm…”

Giờ ra chơi.
Nicky lấy sách ra học thêm.
Jsol kéo ghế ngồi cạnh, huých huých tay anh:

“Cho em coi sách chung nha?”

“Em có sách riêng mà?”

“Không phải coi chữ, coi mặt anh khi đọc chữ.”

“…Biến.”
“Cho em hôn trong sách giáo khoa đi.”
“Hả?”
“Hôn bằng mắt á. Em nhìn anh miết luôn nè.”

Nicky quay qua nhìn em.
Jsol lập tức cười ngoác như cún con được phát cơm.

“Anh quay qua là em đủ no rồi.”

Hôm đó, Nicky đang ôn bài thì có bạn nữ lớp bên tới hỏi mượn sách.

Jsol ngồi xa, thấy… liếc.

Một lúc sau, Nicky về chỗ, thấy hộp cơm trong cặp. Mở ra:
Cơm trắng, trứng chiên hình trái tim.
Tờ giấy ghi:

> “Cấm chia trí với con gái khác. Anh ăn hết thì chiều em cho hôn má.”

Nicky đỏ mặt, nhét cơm vô cặp.
Miệng thì lầm bầm:
“Thằng nhóc này…”

Nhưng tay thì vẫn lén gắp miếng trứng ăn sạch.

tiếp câu chuyện khác

Tiết Vật Lý.

Nicky đang làm bài thì thầy Quân – giáo viên mới, trẻ, đẹp trai – cúi xuống kèm riêng cho cậu.

“Phần này em hiểu chưa? Nếu không thì chiều nay thầy có thể kèm riêng ở phòng bộ môn.”

Cả lớp xôn xao.
Đặc biệt là… Jsol.
Ngồi ở bàn cuối, mắt nheo lại, tay siết bút gãy lúc nào không hay.

Ra chơi, Nicky vừa định ra căn-tin thì bị kéo vào hành lang vắng.

“Á! Gì vậy—”

Jsol.

“Anh với thầy đó thân nhau dữ ha?” – Giọng em đều đều, nhưng môi mím chặt.

“Gì nữa, thầy chỉ chỉ bài thôi mà.”

“Chỉ bài mà cúi sát vậy? Chỉ bài mà rủ lên phòng bộ môn riêng?”

“Bé… đang ghen?” – Nicky cười.

“Không. Em đang muốn đánh người.”

Cạch.
Jsol kéo tay anh đi thẳng. Phòng bộ môn Vật Lý. Vắng.

Jsol đẩy cửa vào, khóa lại.
Kéo anh ngồi lên ghế xoay.
Rồi... ngồi hẳn vào lòng anh.

“Jsol!! Em làm gì vậy?!”
“Không làm gì.” – Em dụi đầu vào vai anh.
“Chỉ muốn chiếm lại chỗ em thấy thầy khác đang giành.”

Nicky nghẹn họng.

Jsol ngẩng lên, nhìn anh, đôi mắt dính dính nước:

“Anh thuộc về em. Mỗi góc, mỗi người chạm được vào anh... đều khiến em khó chịu.”

“Bé bá đạo quá rồi đó.”

“Ừ. Tại yêu anh quá đó.”

Rồi… em cúi xuống.
Hôn lên cổ anh. Nhẹ. Rồi cắn nhẹ.

“Để lại dấu. Cho ai nhìn thấy cũng biết anh có người rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro