Solnic
Tiết đầu buổi sáng, trời trong xanh, lớp 12A1 ngập ánh nắng.
Một buổi sáng tưởng chừng yên bình. Nhưng không.
Đó là buổi sáng Nicky ghen. Và nổi điên.
Tiếng bút rắc nhẹ.
Mọi người quay lại.
Nicky vừa bẻ gãy cây bút trên tay mình.
Mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía trước – nơi một nhỏ lớp 11D vừa cười ngọt tới mức muốn phạt với Jsol khi đi ngang cửa sổ lớp.
“Cây bút làm gì có tội đâu?” – Cap nói nhỏ, ngồi cạnh.
“Cây bút đứng sai chỗ, gần người sai người.” – Nicky trả lời không cần quay đầu.
—
Đầu giờ ra chơi, nhỏ lớp 11D ấy – tên Uyên – mặc váy ngắn hơn quy định, xịt nước hoa nồng nặc mùi hoa nhài, cố tình lạc vào lớp 12A1.
“Em xin lỗi, em kiếm lớp Tin nâng cao.”
“Ở lầu hai.” – Nicky ngẩng lên trả lời, giọng nhẹ nhưng lạnh như nước đá.
“Ủa, anh có học chung Tin nâng cao không ta?” – Uyên nhìn sang Jsol, nhoẻn miệng cười.
Jsol không trả lời.
Cậu đặt tay lên ghế, mắt không chạm cô ta.
Miệng chỉ nói một câu:
“Lớp em tìm ở tầng hai.
Không phải tầng của anh.”
Uyên hơi khựng lại.
Nhưng vẫn cố bước gần hơn.
Một bước.
Rồi hai bước.
Tay cô ta chạm nhẹ vào bàn Jsol.
Ngay lúc đó…
RẦM.
Cả lớp giật mình.
Nicky đạp mạnh ghế ra phía sau.
Mắt anh nhìn Uyên không chớp.
Giọng đều, không cao, nhưng rõ từng chữ:
“Em là học sinh,
thì học đúng lớp.
Không thì học cách đi đường gấp.”
Uyên sững người, cười gượng rồi chạy ra khỏi lớp.
Cả lớp im phăng phắc.
Riêng Jsol thì cười như vừa được tỏ tình.
Cậu ghé sát tai Nicky.
“Anh vừa đẹp trai lại ***sở hữu.
Em muốn xé lịch sớm.”
“Câm.
Tối nay cấm qua phòng.
Tôi ghen.”
“Em nằm sẵn trong chăn rồi.
Không cho cũng ôm.”
—
Phòng y tế buổi trưa.
Một nơi hiếm khi có người.
Nicky ngồi trên giường, lưng tựa tường.
Jsol đứng chắn cửa, khóa trái.
“Cưng tính làm gì?”
“Khóa cửa cho an toàn.
Hôm nay em xoa ngực anh.”
“Cưng muốn bị liệt tay không?”
“Không.
Em ***muốn tay em liệt trên da anh.
Nằm đó luôn.
Không rút lại.”
“JSOL!”
“Anh ghen dễ thương lắm.
Rên thử lại em nghe?”
Nicky lườm, nhưng không né khi Jsol lại gần.
Cậu ngồi xuống cạnh anh.
Tay đặt lên bụng anh.
“Thôi đừng giận nữa.
Em chỉ dính mỗi anh.
Mùi của anh – em nhớ từng đêm.
Gáy anh – em mơ thấy mỗi sáng.
Tay anh – em nắm trong mộng.”
“Văn hoa.
Động tay coi.”
Jsol ***cười, rồi chồm lên hôn một đường từ cổ tới xương quai xanh.
“Cưng điên—”
“Em mê.
Mê vợ.” – cậu thì thầm.
“Jsol…”
“Anh giữ em.
Giờ em giữ anh lại.
Khóa cửa là thật.
Không cho đi đâu hết.”
—
Tối hôm đó.
Tám couple ngồi tụ lại trong sân bóng bị bỏ hoang sau trường.
Tấm bạt lớn, gối ngủ và vài chai coca đặt quanh.
Cap: “Hôm nay tao thấy nhỏ Uyên bị Nicky giết bằng mắt.”
Rhy: “Tao thích vậy.
Jsol của nó mà.”
Hiếu: “Tao sẽ đâm người nếu An cười với đứa khác.”
An: “Tao sẽ cười rồi đợi mày đâm xong rồi băng bó.”
Doo: “Hôm nay Gem gọi tao là ‘bé’.
Tao đã bắn tim ra ngoài mồm.”
Gem: “Tại vì Doo ôm eo tôi suốt buổi thực hành mà.”
Wean: “Khang cầm chai nước cho tao.
Chai đó tao giữ trong tủ luôn.
Chai nước giờ là bảo vật quốc gia.”
Khang: “Chai nước nằm cạnh áo Wean mặc hôm hôn má tui.
Giờ mỗi lần nhớ tui mở ra hít một hơi.”
Cả nhóm cười rần rần.
Jsol ngồi giữa, tay quàng ngang vai Nicky.
Cậu thì thầm:
“Anh không cần hít chai nước.
Vì anh nằm đây.
Trên tay em.
Trong tim em.
Dưới hôn em.”
Nicky chỉ nói một câu:
“Về phòng tôi, tôi xử cưng.”
Jsol mừng tít cả mắt
vợ nói gì cũng đúng , em nghe vợ hết , vợ xử em như nào cũng được
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro