Anh Ở Đây-Nơi Em Không Ngoảnh Lại

Dạo này bên Hàn là mùa thu. Mùa của những con đường rực lá vàng, của những buổi chiều ánh nắng rót xuống mặt hồ phẳng lặng. Thế nhưng năm nay thu ngắn lạ thường - mới chỉ vài ngày trước còn gió nhẹ và hương quế thoang thoảng, vậy mà sáng nay, trời bỗng lạnh như mùa đông bất ngờ ghé thăm. Hơi thở tôi hóa thành sương, và bàn tay đút sâu vào túi áo, cố tìm một chút ấm áp giữa tiết trời buốt giá.

Giữa dòng người tấp nập trên con phố Seoul, tôi bỗng thấy mình lạc lõng. Không phải vì cô đơn, mà vì nỗi nhớ em - người con gái tôi chưa từng gặp. Chưa từng nhìn thấy gương mặt, chưa từng nghe giọng nói, chưa từng biết mùi hương, thế mà em lại hiện diện trong tim tôi một cách kỳ lạ và da diết.

Mỗi lần gió thu thổi qua, nỗi nhớ lại ùa về. Tôi tưởng tượng em cười, tôi tưởng tượng em đi trên con phố ngập lá vàng, tôi tưởng tượng em nhìn những giọt mưa đầu mùa rơi trên kính cửa sổ, và tôi biết rằng, hình bóng em đã in sâu trong tâm trí tôi - dù chúng tôi chưa từng gặp nhau.

Tối đến, trong căn phòng nhỏ, tôi bật đèn bàn, đặt tách cà phê bên cạnh, và lấy ra cuốn sổ cũ. Tôi chưa từng gửi những dòng chữ này cho ai, nhưng tôi cần phải nói ra, để trái tim bớt nặng trĩu.

"Em có biết không," tôi viết, tay run run nhưng lòng tràn đầy hy vọng, "mỗi khi gió thổi qua, anh lại nhớ em. Nhớ một cách lạ lùng, như thể chúng ta đã gặp nhau ở một thế giới khác, nơi không có khoảng cách, nơi em cười, và anh không phải đứng xa ngắm nhìn."

Mỗi chữ, mỗi câu đều chứa đựng hy vọng, dù tôi biết em có thể không bao giờ đọc được. Tôi kể em nghe về những buổi chiều rực vàng lá, về những con phố vắng khi tuyết đầu mùa rơi, về những ngày tôi thức đến khuya, chỉ để nghĩ về em.

Rồi tôi biết, em đã có người yêu. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không giận hờn, không oán trách. Tôi chỉ mỉm cười trong cô đơn, nhắm mắt lại và thầm thì: "Vẫn yêu, vẫn thương, vẫn chờ."

Có lẽ, yêu đơn phương là một loại nhẫn nại. Nó không ồn ào, không cần chứng minh, không đòi hỏi đáp lại. Nó chỉ âm thầm, dịu dàng và bền bỉ. Tôi chấp nhận rằng em hạnh phúc bên ai đó khác, chấp nhận rằng tôi chỉ được đứng xa ngắm nhìn. Nhưng trong trái tim tôi, em vẫn sống động, vẫn là mùa thu rực rỡ, vẫn là hơi ấm giữa mùa đông lạnh giá.

Ngày qua ngày, tôi vẫn viết thư cho em, nhưng không gửi. Chỉ cần viết thôi, trái tim tôi như được thở nhẹ hơn. Dù em có đi xa, dù có bên người khác, nỗi yêu thương ấy vẫn tồn tại - âm thầm, dịu dàng, nhưng không bao giờ phai nhạt. Tôi học cách chấp nhận, học cách mỉm cười khi thấy em hạnh phúc, và học cách giữ em trong lòng, như một cầu nối vô hình giữa chúng tôi.

Và có lẽ, đó là tình yêu đẹp nhất: không chiếm hữu, không đòi hỏi, chỉ tồn tại để trái tim được sống và để người mình thương có hạnh phúc, ngay cả khi hạnh phúc ấy không có mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tamsu