Chương 1 - Năm ấy, trong cơn mưa Bangkok
Buổi chiều Bangkok phủ một màu xám nhẹ, mưa rơi lăn dài trên khung kính, từng giọt như đang đếm nhịp thời gian trôi. Trong lớp học, tiếng phấn bảng hòa lẫn cùng tiếng mưa, tạo thành thứ âm thanh đều đặn đến tĩnh lặng.
Ling ngồi ở bàn cuối cùng, bên cạnh cửa sổ. Cô mặc đồng phục chỉnh tề, cổ áo cài đến nút cuối cùng, tay đặt lên quyển vở mở dở. Bút chì nằm im trong tay cô, nhưng trên trang giấy chỉ có một dòng chữ chưa hoàn tất — dòng chữ đã ngừng lại từ lúc Orm bước vào lớp.
Orm đến muộn, như mọi khi. Nàng chạy vội qua hành lang, tóc ướt vì mưa, cười với cô giáo và xin lỗi bằng giọng trong trẻo khiến cả lớp bật cười.
Ling không cười.
Cô chỉ nhìn — như thể ánh mắt ấy là phản xạ tự nhiên, không cần nghĩ, không cần giấu.
Orm ngồi xuống hàng ghế thứ ba, giữa đám bạn thân. Mỗi lần Nàng nghiêng đầu nói chuyện, mái tóc ướt rũ xuống vai, Ling lại thấy tim mình lỡ một nhịp — nhẹ thôi, nhưng rõ ràng.
"Ling, cậu có viết không?"
"Ừ." – cô đáp mà không rời mắt khỏi khung cửa.
Không ai nhận ra, trong đôi mắt trầm tĩnh ấy là một thế giới khác — nơi Orm là duy nhất.
⸻
Giờ ra chơi.
Orm kéo ghế, bước ra hành lang. Nàng cười với mọi người, chào từng bạn bằng nụ cười thật đến mức khiến người ta cảm giác được sưởi ấm. Còn Ling, vẫn ngồi lại trong lớp, giả vờ đọc sách, nhưng thật ra đang nghe tiếng bước chân Orm xa dần.
Cô từng thử tự nhủ: Chỉ là bạn học thôi.
Nhưng trái tim lại không nghe lời lý trí.
Ling sinh ra trong gia tộc Kwong — một dòng họ được xem là "hoàng gia kinh tế" ở Thái Lan. Cô lớn lên giữa những bữa tiệc xa hoa, những bài học về kiểm soát cảm xúc, những cái nhìn soi xét của họ hàng.
Không ai hỏi cô thích gì.
Chỉ có câu hỏi: "Con có sẵn sàng để kế thừa không?"
Orm thì khác.
Gia đình Nàng thuộc tầng lớp thượng lưu mới nổi, nhưng đầy ắp tình thương. Ba Nàng luôn là người đưa đón con gái mỗi sáng, mẹ cô thường ghé qua trường mang theo bánh xoài Orm thích. Cả thế giới của Orm đều ngập tràn nắng, còn Ling... chỉ có bóng của những lời răn dạy.
⸻
Chiều hôm đó, mưa ngớt.
Cổng trường nhuộm ánh hoàng hôn.
Orm đang đứng dưới mái hiên, vén tóc, chờ xe. Ling đi ngang qua, định bước nhanh, nhưng Orm gọi:
"Ling!"
"Hả?"
"Cậu có mang dù không? Mình có hai cái nè, sợ mưa lại ướt."
Orm giơ chiếc dù vàng nhạt, ánh nắng cuối ngày phản chiếu lên gương mặt cô, làm mọi thứ sáng rực.
Ling ngập ngừng.
Một lời cảm ơn nằm ngay nơi đầu lưỡi nhưng chẳng thoát ra được. Cô chỉ nhận lấy chiếc dù, khẽ gật đầu.
Orm cười, nụ cười như một vệt sáng xuyên qua lớp mây dày — nhẹ, nhưng đủ để Ling nhớ mãi.
"Mai gặp nhé!" – Orm nói, giọng vui vẻ.
"Ừ... mai gặp." – Ling đáp, nhỏ hơn cả tiếng mưa vừa trở lại.
Orm chạy đi, tóc lay theo gió, váy trắng khẽ tung. Ling đứng lại, nhìn theo, đến khi bóng Nàng hòa vào dòng người, chỉ còn lại dư vị của nắng, của mưa, và của một cảm xúc không tên.
⸻
Đêm đó, Ling mở chiếc hộp nhỏ trong ngăn bàn — nơi cô cất giữ những thứ "vô dụng" nhất theo lời cha: một tấm vé xem kịch, một cánh hoa khô, và giờ, một cây dù vàng.
Cô đặt dù vào hộp, ngón tay khẽ chạm vào tay cầm còn ấm.
Trong căn phòng lớn lạnh lẽo, Ling ngồi im thật lâu.
Đôi khi, cô nghĩ —
nếu cuộc đời này chỉ là một buổi chiều mưa ở trường, có lẽ cô đã đủ can đảm để mỉm cười lại với Orm.
⸻
Và đó là năm đầu tiên Ling biết thế nào là thích một người — thứ cảm xúc duy nhất mà gia đình cô không thể kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro