Chương 15: Thời Khắc Của Sự Thật
Không có chiến thắng nào là trọn vẹn.
Khi hệ thống điều phối không gian Quantum sụp đổ, cổng hố đen mở ra giữa trung tâm Vùng Cấm Thứ Mười Hai, cả thế giới bỗng trở nên lặng như mặt nước chực vỡ tan dưới một cơn bão chưa kịp đặt tên.
Vita nhận nhiệm vụ trực tiếp từ cấp chỉ huy: phong ấn lõi dị thể bằng bất kỳ giá nào.
Nhưng chỉ một mình nàng biết... bên trong lõi đó, còn một thứ khác: Noctilux.
Hắn đã đi trước. Tự nguyện.
Không phải vì chiến lược. Mà vì trong những tầng sâu nhất của không-thời gian đang co rút ấy, có một cơ hội duy nhất để đánh chặn từ bên trong. Một cơ hội chỉ dành cho kẻ không sợ chết.
Ta—Noctilux—bước vào cánh cổng đó với một thứ duy nhất trong tay: tập nhật ký chưa bao giờ ký tên.
Ta để lại cho nàng tất cả.
Tất cả, trừ chính ta.
Thời khắc lựa chọn đến nhanh hơn cả tiếng súng. Vita đứng trước trung tâm điều khiển. Chỉ cần một lệnh: lõi dị thể sẽ bị hủy. Không ai ra được từ đó.
Một quyết định có thể cứu cả thế giới.
Nhưng... cái giá là ta.
Mảnh giấy nàng để lại hôm đó vẫn còn trong ngực áo ta. Đã ẩm ướt vì máu. Nhưng nét chữ vẫn hiện lên như một vầng sáng không thể mờ:
"Nếu anh vẫn còn dõi theo... Em đã thấy."
Lần đầu tiên, ta khóc.
Không phải vì đau. Mà vì biết rằng, tình yêu ta từng giấu kín sau những lớp giáp, những bản báo cáo, những ánh nhìn cụp xuống khi nàng đi qua—đã thật sự chạm tới nàng.
Dưới ánh chớp của lõi dị thể đang sụp đổ, hình ảnh nàng hiện ra trước mắt ta. Không phải ảo giác. Mà là đường truyền hình ảnh cuối cùng từ hệ thống liên lạc.
Vita—với khuôn mặt không còn lạnh lùng. Với đôi mắt chan đầy nước. Với bàn tay run lên bên bảng điều khiển.
Và rồi... nàng nói.
Lần đầu tiên, không phải một mệnh lệnh. Không phải một chỉ thị. Mà là một lời gọi tên—như thể nàng vừa phá vỡ mọi định nghĩa đã từng giam giữ cả hai ta.
"Noctilux..."
Tên ta. Tên thật. Không mã số. Không vai trò.
Chỉ là một cái tên—được gọi bằng cả trái tim.
Ta mỉm cười. Dù thân xác đã nứt toạc vì năng lượng dị thể, ta vẫn đứng. Bởi vì nếu nàng đã nhìn thấy ta—thì dù chỉ trong khoảnh khắc, ta đã sống trọn vẹn một đời.
Một âm thanh vang lên.
Là tín hiệu: Vita đã hủy lệnh. Nàng... không chọn thế giới.
Nàng chọn ta.
Chúng ta gặp nhau giữa không gian đang sụp đổ. Không biết vì sao vẫn còn sống. Không hiểu điều kỳ diệu nào đã giữ lại thực tại. Chỉ biết một điều: ánh sáng từ đôi mắt nàng lúc ấy—chính là toàn bộ vũ trụ của ta.
Không còn chiến tranh. Không còn nhiệm vụ.
Chỉ có một người—và một tình yêu cuối cùng cũng được phép gọi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro