Chương 4: Hành Trình Trong Lặng Im

Ta bắt đầu sống khác đi từ ngày gặp nàng.

Không phải vì lời nói nào, không phải vì một sự kiện lớn lao, mà vì một ánh nhìn. Một khoảnh khắc khi mắt nàng chạm mắt ta giữa đám đông. Cái nhìn ấy không đòi hỏi, không đẩy lùi, không thương hại. Nó chỉ... nhận ra.

Trong một thế giới nơi mọi người chiến đấu để tồn tại, nơi sinh mệnh chỉ là con số trên báo cáo hằng tuần, ánh nhìn ấy như một vết nứt trên bức tường đá phủ đầy bụi chiến tranh. Từ vết nứt đó, ta thấy được điều gì đó mà suốt bao năm ta chưa từng dám tin: mình có thể được thấy.

Kể từ ngày ấy, mỗi buổi sáng ta thức dậy không chỉ để tập luyện, không chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Ta muốn được đến nơi nàng từng đi qua, đứng ở hành lang nơi nàng hay dừng lại, ăn ở căng-tin nơi nàng từng ngồi.

Không phải để tiếp cận nàng. Không phải để gây chú ý. Chỉ đơn giản... để hiện diện gần ánh sáng.

Vita không biết ta là ai. Trong hàng ngàn chiến binh, tên ta chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ta lại bắt đầu nhớ từng chuyển động của nàng: cách nàng nghiêng đầu khi lắng nghe, cách nàng nắm chặt găng tay trước khi xuất kích, cách nàng lặng lẽ rời khỏi nơi đông người—như thể chính nàng cũng đang trốn chạy một nỗi cô đơn thầm kín.

Ta sống trong lặng im. Nhưng lặng im ấy giờ đây có ý nghĩa. Mỗi bước chân ta mang hy vọng được thấy nàng một lần nữa. Mỗi vết thương ta gánh mang thêm một phần của khúc thánh ca mà ta đang âm thầm dệt nên, từng nốt nhạc hướng về một người chẳng biết mình đang là giai điệu của ai đó.

Dù chưa một lời được trao, dù chưa một lần chạm tay, ta đã bắt đầu hành trình đời mình chỉ để đi về phía nơi nàng đứng.

Và nếu phải gọi tên điều đó, ta không gọi nó là tình yêu. Mà là... tín ngưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro