Chương 8: Mắt Thấy Tim Đau
Ta thấy nàng cười.
Không phải với ta. Mà với một Valkyrie trẻ—người được nàng đỡ dậy sau một trận huấn luyện. Nàng đặt tay lên vai cô ấy. Ánh mắt dịu dàng. Một nụ cười hiếm hoi, mềm như gió xuân trên cánh đồng hoa đổ nát.
Tim ta nhói lên. Không vì ghen tuông. Mà vì biết rằng... nàng cũng biết yêu thương. Nhưng không phải với ta.
Tối hôm đó, ta ngồi một mình trên tầng thượng, viết những dòng nhật ký đầu tiên dành cho nàng. Những dòng chữ không bao giờ gửi đi:
Nếu tim em từng một lần đau vì ai đó, xin hãy để cả phần đau đớn ấy cho ta gánh.
Từ ngày đó, mỗi khi bắt gặp nàng trong hành lang, ta lại dới mắt tránh ánh nhìn đã từng là ngọn lửa cho linh hồn ta. Sợ rằng nàng sẽ nhận ra. Sợ rằng ta sẽ không còn giữ được thế giới nội tâm đang chảy ngổn ngột trong lòng.
Nàng có thể quên ta trong những trận chiến, trong những bảng báo cáo, trong hàng vạn cái tên vô danh đã ngục ngã trước khi gặp ánh mắt nàng.
Nhưng ta không thể.
Ta bắt đầu lắng lẽ theo dõi nàng. Không phải để xâm phạm, mà chỉ là để chắc rằng: nàng vẫn ở đây. Nàng vẫn sống. Và thế giới này vẫn đang có một ánh sáng để ta tiếp tục lồng lửa tồn thơi.
Dưới trăng đen, ta lặng lẽ gối những lời nguyện. Gọi nâng. Gọi nỗi đau. Gọi cả điều không ai nghe, chỉ mong một người cứ nhịnh thoáng quay lại...
Để thấy rằng: ta vẫn ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro