ep.9

Ngày hôm sau, căn phòng bệnh chìm trong ánh sáng nhạt vàng của buổi chiều. Yujae vẫn hôn mê sâu, cơ thể anh vẫn quấn băng, nhịp thở đều nhưng yếu ớt. Y/N ngồi bên giường, tay đặt trên tay anh, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Anh… anh phải tỉnh lại… em… em không thể… em không thể mất anh…” – giọng cô run rẩy, gần như gào lên trong im lặng.

Mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, từng giọt nước vỡ tung trên mặt kính, như gợi nhắc nỗi cô đơn và đau đớn đang dâng trào trong lòng Y/N. Cô ôm lấy tay anh, áp vào má, thì thầm:
“Anh… dù anh không mở mắt… em vẫn biết anh nghe thấy em… em… em yêu anh. Em không thể rời xa anh.”

Yujae vẫn nhắm mắt. Trong hôn mê, anh cảm nhận từng lời nói, từng nhịp tim, từng hơi ấm từ bàn tay cô truyền sang. Tim anh đau nhói – hạnh phúc vì được nghe tình cảm cô dành cho mình, nhưng cũng đau vì không thể mở mắt, không thể nói, không thể ôm cô vào lòng.


Cô nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều im lặng. Mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ như gõ vào trái tim cô. Nỗi sợ mất Yujae chiếm lấy tâm trí:
“Anh… nếu anh không tỉnh lại… em sẽ làm sao…?”

Cô tựa đầu vào tay anh, khóc nức nở. Giọt nước mắt rơi xuống tay anh, từng giọt như khắc sâu tình yêu và nỗi sợ mất mát. Y/N thì thầm:
“Anh… anh phải sống… phải tỉnh lại… em không muốn sống mà không có anh…”

Yujae cảm nhận được tất cả. Trong tâm trí anh, hình ảnh cô – dịu dàng, xinh đẹp, ngây thơ nhưng đầy mạnh mẽ – hiện lên như một ánh sáng giữa bóng tối cuộc đời. Anh muốn mở mắt, muốn trả lời, muốn nói rằng:
“Em là lý do để anh sống… anh yêu em…”

Nhưng cơ thể không nghe lời. Anh chỉ nhắm mắt, nắm lấy tình cảm của cô trong hôn mê.


Đêm đến, mưa rơi mạnh hơn, tiếng rơi lộp độp vang lên khắp căn phòng. Y/N ngồi ôm anh, nhìn ra cửa sổ, nước mắt hòa vào mưa. Cô tự nhủ:
“Anh… nếu anh tỉnh lại, em sẽ nói với anh… mọi thứ em giấu… tình yêu này… em yêu anh… yêu thật lòng.”

Trái tim Yujae nhói lên từng nhịp. Trong hôn mê, anh mở rộng mọi giác quan, cảm nhận từng hơi thở, từng cử chỉ, từng giọt nước mắt. Anh biết rằng, dù không thể nhìn cô, không thể nói, không thể cử động, tình cảm của hai người đã kết nối sâu sắc.

Anh tự nhủ:
“Dù anh phải chịu đau đớn, dù anh có hôn mê, dù cả thế giới này chống lại… em phải sống… phải hạnh phúc… và anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá…”


Y/N thì thầm, đầu dựa vào tay anh, giọng nhẹ nhàng:
“Anh… nếu anh nghe thấy em… em yêu anh… em không thể sống thiếu anh… em muốn anh tỉnh lại… muốn ôm anh…”

Yujae nhắm mắt, trái tim anh tràn đầy ánh sáng và đau đớn. Một lần nữa, anh tự nhủ rằng, dù không mở mắt, dù không cử động, dù phải im lặng, anh vẫn bảo vệ cô, vẫn yêu cô sâu sắc.

Nhưng ánh mắt anh vẫn nhắm – chưa sẵn sàng mở, chưa thể để Y/N bước vào nguy hiểm.

Mưa rơi ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng chiếu lên tóc Y/N, tạo thành một khung cảnh vừa ngọt ngào vừa buồn, như dự báo về kết thúc chưa thể tránh khỏi, nơi Yujae và Y/N sẽ phải đối mặt với nỗi đau và tình cảm thầm lặng đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro