1

Vùng đất Snezhnaya chưa bao giờ là nơi dành cho những cuộc tình lãng mạn băng giá bao phủ khắp nơi, lạnh lẽo và tàn nhẫn, như bản chất của Fatui. Vậy mà giữa những trận chiến và toan tính, một mối tình lặng thầm nảy nở giữa Capitano, kẻ chiến binh băng giá bất khả chiến bại, và Mavuika, vị thần lửa với sức mạnh thiêu đốt mãnh liệt từ vùng đất Natlan. Mang trong mình quyền năng của ngọn lửa thuần khiết, luôn tỏa ra một nguồn năng lượng rực cháy, đối lập hoàn toàn với cái lạnh của Snezhnaya. Vị thần lửa huyền thoại, bước vào cung điện lạnh giá với những tia nắng lấp lánh xung quanh, như để nhắc nhở mọi người rằng cô mang sức mạnh của lửa và ánh sáng giữa vùng đất băng giá. Được Tsaritsa đích thân mời tới, Mavuika hiểu rằng nhiệm vụ lần này không hề đơn giản. Cô sẽ làm việc cùng một trong những chiến binh đáng sợ nhất của Fatui – Capitano, người bạn đồng hành cũ trong trận chiến với Abyss trước đây. Vùng đất lạnh lẽo, con người xa cách, mọi thứ đối lập với bản chất nồng nhiệt của ngọn lửa mà cô sở hữu. Với thái độ bình thản, hắn bước vào căn phòng lấp lánh ánh lửa, ánh sáng từ ngọn lửa rọi lên mặt nạ của hắn tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn và lạnh lẽo, thu hút cô theo cách mà cô không ngờ tới. Hắn như một ngọn núi băng, cứng rắn, im lặng, nhưng ẩn chứa bên trong là sự quyết đoán và một trái tim đã chịu đựng nhiều nỗi đau.

Cô mỉm cười khi thấy Capitano từ xa, gương mặt hắn vẫn chìm sau chiếc mặt nạ lạnh lùng, cao lớn và uy nghi. Nhìn hắn đứng giữa tuyết trắng như một bức tượng bất động, cô không khỏi thấy lòng mình phấn khích – hắn luôn là một chiến binh đáng gờm và đồng đội đáng tin cậy.

- Đứng đó như một bức tượng thì không tốt cho sức khỏe đâu, Capitano," cô nói, cố tình nhấn mạnh vào cái vẻ lạnh lùng của hắn. Ngài không muốn thử một chút không khí ấm áp từ tôi sao?"

Capitano không đáp, chỉ gật đầu nhẹ và quay đi, dẫn cô vào cung điện. Sự im lặng của hắn có chút ngột ngạt, nhưng Mavuika không hề nao núng. Cô bước đi bên cạnh hắn, để lửa đỏ rực tỏa ra quanh mình như một dấu hiệu đối lập hoàn toàn với lớp băng của hắn. 

Mavuika, người luôn quen với sự tự do của ngọn lửa, cảm thấy bị ràng buộc bởi cái lạnh lùng của hắn. Cô thường mỉa mai hắn, cố ý chọc ghẹo, nhưng Capitano vẫn giữ nguyên thái độ bình thản, hầu như không để cô lay động. Mavuika nhẹ nhàng bước tới gần, đôi mắt nhìn sâu vào chiếc mặt nạ của hắn. Cô muốn phá vỡ khoảng cách, để thử xem anh có phản ứng thế nào nếu cô tiến đến gần như vậy. Nhưng Capitano vẫn đứng yên, không phản ứng, chỉ có ánh mắt ấy vẫn dõi theo cô.

- Ngài thật cứng nhắc, Capitano, im lặng như vậy, không sợ tôi buồn chán sao. Nhưng đó cũng là điểm tôi thích ở ngài. Cô thì thầm, mỉm cười

Hắn im lặng, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dường như có điều gì đó thoáng qua trong ánh mắt của Capitano. Có lẽ là sự ngạc nhiên, có lẽ là sự chấp nhận, hoặc cũng có thể là một tia ấm áp lạ kỳ mà cô chưa từng thấy trước đây. Những nhiệm vụ họ cùng thực hiện, Mavuika nhận ra sự tin cậy âm thầm và tính quyết đoán của Capitano, còn Capitano cũng bắt đầu thấy Mavuika không chỉ là một ngọn lửa nóng rực, mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ với trái tim dũng cảm.

Một đêm lạnh giá, khi cả hai đang đóng quân trên một ngọn núi đầy tuyết, Mavuika ngồi bên ngọn lửa của mình, cảm thấy buồn bã và cô đơn. Cô nhìn lên bầu trời đầy sao, nhớ về vùng đất ấm áp của mình, cha mẹ và em gái đã rời xa cô từ 500 năm về trước. Capitano đến gần cô, im lặng ngồi xuống bên cạnh, ánh lửa từ mái tóc đỏ rực của cô như một nguồn sáng duy nhất trong đêm tối, rực rỡ và mạnh mẽ phản chiếu lên mặt nạ đen của hắn. Và rồi, hắn nhận ra ánh mắt của cô đang hướng về phía mình, dịu dàng nhưng tràn đầy sự kiên định.

Cô nhích đến gần, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hắn, như thể ngọn lửa ấy đang lan tỏa sự ấm áp vào từng thớ thịt băng giá đã chai sạn của hắn. Trái tim của Capitano, vốn đã bị bọc kín bởi lớp áo giáp lạnh lùng, bỗng nhói lên. Một cảm giác dịu dàng mà hắn chưa từng nghĩ mình sẽ được chạm vào, Mavuika không nói gì, chỉ lặng lẽ trao cho hắn một ánh nhìn đầy cảm thông, như thể cô hiểu hết mọi điều hắn đã trải qua.

- Ngài có bao giờ cảm thấy đơn độc ở đây không?. Mavuika hỏi, đôi mắt nhìn xa xăm.

Capitano im lặng hồi lâu trước khi đáp lời, giọng nói trầm ấm nhưng mang chút u buồn.

- Snezhnaya là nơi tôi thuộc về. Nhưng đúng, sự đơn độc là điều không thể tránh khỏi.

Mavuika nhìn hắn, lần đầu tiên cảm nhận được một góc khuất mềm mại hơn trong tâm hồn của người đàn ông mạnh mẽ này. Cô chạm vào tay hắn, ngón tay ấm áp của cô đối lập với cái lạnh từ tay hắn.

- Ngọn lửa và băng giá có thể tồn tại cùng nhau mà không đối lập. Chúng ta không cần phải cô độc, Capitano !!! 

Cô nói giọng nói nhẹ nhàng nhưng ấm áp đầy tình cảm, những cảm xúc thật mà cô bộc bạch nói ra từ nội tâm. Hắn không nói gì, chỉ siết nhẹ tay cô, cảm nhận sự ấm áp từ cô lan tỏa qua lớp găng tay lạnh giá. Lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn cảm thấy trái tim mình dần tan chảy, không còn chỉ là một chiến binh băng giá tàn nhẫn.

Thời gian trôi qua, Capitano và Mavuika thường xuyên phải phối hợp với nhau trong các nhiệm vụ chiến đấu. Đối lập về sức mạnh nhưng lại hoàn toàn bổ sung cho nhau, họ trở thành một cặp đôi đáng gờm. Trong những trận chiến, Capitano với thanh kiếm của mình luôn đứng ở tuyến đầu, đón lấy mọi đòn tấn công, trong khi Mavuika dùng ngọn lửa của cô để thiêu cháy kẻ thù. Dần dần, hắn nhận ra rằng Mavuika không chỉ là một vị thần kiêu ngạo, mà ẩn sau sự kiêu hãnh ấy là một nỗi cô đơn. Hắn vẫn thường lặng lẽ đến bên cạnh cô, ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhưng giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn

Một ngày, khi họ ngồi bên lửa trại trong rừng, Mavuika quyết định đặt câu hỏi.

- Tại sao anh lại luôn giữ khoảng cách như vậy? Chẳng phải có điều gì đó ấm áp hơn bên trong trái tim anh sao?. Cô hỏi, đôi mắt sáng lên như ánh lửa.

Capitano nhìn vào đống lửa, trầm ngâm một lúc lâu: - Tôi đã sống trong thế giới của chiến tranh và tăm tối. Nhưng... cô khác. Cô mang lại ánh sáng, tôi chỉ không biết cách chấp nhận nó.

Mavuika mỉm cười, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của hắn. "Hãy để tôi giúp anh. Mỗi ngọn lửa đều có khả năng làm tan chảy băng giá."

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa họ dần trở nên thân thiết hơn, Capitano không chỉ là một chiến binh lạnh lùng mà còn là một người bạn đáng tin cậy. Mavuika dạy hắn cách mở lòng, và hắn dạy cô cách chiến đấu kiên cường. Hai con người tưởng chừng như trái ngược nhau lại tìm thấy sự đồng điệu. Băng giá và ngọn lửa hòa quyện, tạo nên một sức mạnh mà ngay cả bão tố của Snezhnaya cũng không thể dập tắt, lần đầu tiên Capitano cảm nhận được tình cảm từ Mavuika, đó là một cảm giác vừa xa lạ, vừa khó tin đến mức gần như không thể giải thích được. Hắn, một chiến binh đã quen thuộc với máu và lạnh lẽo, chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, cảm xúc của hắn sẽ dao động vì một ai đó, chứ đừng nói đến việc cảm thấy ấm áp đến vậy.

Capitano không thể tin vào cảm xúc của mình, đối với hắn, tình yêu là điều xa xỉ, một thứ không bao giờ dành cho kẻ như hắn – một người của Fatui, một chiến binh chỉ biết tới máu và sắt thép. Nhưng khi đối diện với Mavuika, hắn không còn là một chiến binh tàn nhẫn nữa. Hắn cảm thấy như một con người thật sự, với khát khao và cảm xúc chân thật. Một nỗi sợ hãi thoáng qua trong lòng hắn – sợ rằng sự yếu đuối này sẽ làm tổn thương cô, sợ rằng hắn không xứng đáng với sự dịu dàng mà cô trao. Nhưng trong ánh mắt của Mavuika, Capitano thấy một niềm tin, một lời hứa không lời rằng cô sẽ luôn ở bên hắn, dù cho hắn có là ai hay phải đối mặt với điều gì.

Lần đầu tiên, Capitano hiểu rằng tình yêu không chỉ là sự dịu dàng mà còn là sức mạnh. Và tình yêu của Mavuika dành cho hắn, như ngọn lửa thiêng liêng không thể dập tắt, sẽ là nguồn động lực giúp hắn vượt qua những trận chiến, những hiểm nguy, và cả nỗi cô đơn mà hắn luôn nghĩ sẽ gắn liền với đời mình mãi mãi. Mùa đông ở Snezhnaya không chỉ còn là lạnh lẽo, mà còn tràn ngập ánh sáng và sức mạnh của tình bạn, tình yêu. Giữa những băng giá, họ tìm thấy ngọn lửa ấm áp, và trong ánh lửa đó, cả hai biết rằng họ sẽ luôn bên nhau, dù cho thế giới bên ngoài có tàn khốc đến đâu.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro