2

Ánh hoàng hôn cuối cùng dần tắt trên bầu trời Natlan, chỉ còn sót lại những tia sáng vàng cam rực rỡ phản chiếu qua bầu không khí đượm nặng nỗi buồn thương và lòng biết ơn. Trong ánh lửa bập bùng, người dân Natlan lặng lẽ tụ họp quanh Mavuika – vị Nữ hoàng lửa kiêu hãnh của họ – để tưởng nhớ những vị anh hùng đã ngã xuống trong cuộc chiến chống lại vực sâu. Ngọn lửa mà cô thắp lên sáng rực khắp lễ đài, như thể mang cả linh hồn của những người đã mất về bên những người còn sống.

Tháp đứng tại lễ đài là Mavuika, nữ hoàng lửa của Natlan, người dẫn dắt buổi lễ. Cô khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ rực, lấp lánh như ngọn lửa bập bùng dưới ánh hoàng hôn. Mái tóc đỏ cháy xõa tung, toát lên vẻ uy nghiêm và đầy kiêu hãnh của người đứng đầu vùng đất Natlan, một vị nữ hoàng dám đối mặt với bất kỳ thử thách nào để bảo vệ người dân của mình.

Capitano, dù là một thành viên của Fatui, đã được mời tham gia lễ hội đặc biệt này. Hắn nhận thấy rằng Natlan khác xa với vùng đất Snezhnaya lạnh lẽo mà hắn quen thuộc – Natlan tràn đầy sức sống, mạnh mẽ và rực cháy, như bản thân Mavuika. Người dân Natlan đón chào cả những người ngoài như hắn với sự tôn trọng sâu sắc, và đặc biệt trong buổi lễ hôm nay, họ còn tri ân đến những chiến binh của Fatui, những người đã chiến đấu kề vai sát cánh cùng Natlan, hy sinh để chống lại vực sâu. Hắn lặng lẽ quan sát, ánh mắt đầy suy tư dưới chiếc mặt nạ, mặc dù hắn đã trải qua không ít trận chiến, chứng kiến vô vàn mất mát, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tưởng nhớ nồng nàn và sâu sắc như vậy. Mavuika không chỉ là một nữ hoàng, mà còn là trái tim của người dân Natlan, người mang đến ánh sáng và hy vọng ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất.

Mavuika từ từ bước xuống, tiến đến một bàn thờ lớn, nơi đặt những vật phẩm và vật kỷ niệm của các anh hùng đã ngã xuống. Cô nhấc lên một bát tro – tàn dư của những vật phẩm bị đốt cháy – và cẩn thận thả từng nắm tro vào không khí, để chúng bay xa theo gió, trở về với đất trời. Sau đó, cô nhìn về phía Capitano, ánh mắt thầm cảm ơn và trân trọng. 

- Ngài Capitano, xin cảm ơn ngài và các binh sĩ của Fatui, họ đã chiến đấu vì Natlan như thể đây là quê hương của họ. Dù không ở lại, họ sẽ mãi là một phần của chúng ta, trong lòng Natlan này!!!

Tiếng trống lớn vang lên, âm thanh mạnh mẽ và sâu lắng, mỗi nhịp đập như tiếng vọng từ lòng đất. Người dân quỳ gối, đôi mắt đầy sự kính trọng hướng lên, Mavuika giơ cao một chiếc đuốc lửa rực cháy, ánh lửa soi sáng cả không gian và chạm đến tận đáy lòng mỗi người.

- Chúng ta ở đây hôm nay để tưởng nhớ những người anh hùng của Natlan và những chiến binh từ Fatui, những người đã xả thân mình bảo vệ cho vùng đất của chúng ta, cho đến hơi thở cuối cùng!!. Mavuika cất giọng, tiếng nói của cô vang dội giữa không trung

Cô đưa ánh mắt kiên định về phía đám đông, giọng nói đong đầy cảm xúc

- Họ đã chiến đấu vì tự do, vì tương lai của chúng ta. Máu của họ đã hòa cùng đất đai của Natlan, và từ đó, ngọn lửa của họ sẽ mãi mãi cháy rực trong lòng mỗi chúng ta.

Capitano đứng trong hàng ngũ của Fatui, lặng lẽ dõi theo Mavuika, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một Mavuika không phải là vị thần kiêu ngạo mà hắn từng biết, mà là một người mang trong mình sự nặng trĩu của đau thương và trách nhiệm. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa, hắn có thể thấy đôi mắt của cô ánh lên vẻ ưu tư, như thể đang nuốt lại từng cảm xúc để giữ vững hình ảnh của mình trước mặt thần dân. Hắn không phải là người thường cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn cúi đầu kính cẩn, đối với hắn, đây không chỉ là một lễ hội, mà là khoảnh khắc chứng kiến những gì con người có thể làm cho nhau dù khác biệt. Đó là sự kết nối mà chiến trường không thể phá vỡ – một tinh thần hy sinh và lòng tri ân.

Lửa từ những ngọn đuốc bùng cháy, hàng trăm ngọn lửa bập bùng giữa màn đêm, tượng trưng cho linh hồn của những anh hùng. Capitano lặng lẽ thầm nguyện, trái tim của một chiến binh Fatui cứng rắn như hắn cũng được sưởi ấm bởi ngọn lửa của Natlan và sự kính trọng mà hắn dành cho Mavuika.

Lễ hội tưởng niệm đêm ấy đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng mọi người, nơi ngọn lửa tượng trưng cho lòng trung thành, sự hy sinh và lòng biết ơn của người dân Natlan mãi mãi rực cháy, giữa màn đêm của cuộc chiến, giữa vực sâu của số phận

Khi buổi lễ kết thúc, Mavuika cúi đầu tri ân và bước ra khỏi sân khấu, lặng lẽ trở về căn phòng quản lý của mình. Căn phòng nhỏ, với những bức tường đá dày, ngọn đèn dầu lập lòe cháy. Đây là nơi duy nhất cô cho phép mình thoát khỏi chiếc mặt nạ của một vị nữ hoàng mạnh mẽ, cô ngồi xuống, đôi vai run lên vì cảm xúc mà cả đêm nay cô đã cố kìm nén. Ở nơi đây cô có thể gỡ bỏ vỏ  mạnh mẽ của mình, là nơi duy nhất mà vị Hỏa thần mạnh mẽ có thể giải tỏa nỗi lòng, nơi cô để cho mình yếu đuối. Cô gục đầu, từng giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má, đôi vai trĩu nặng vì mất mát và áp lực, nhớ từng gương mặt, từng tiếng gọi vang vọng trong lòng.

Lặng lẽ đứng từ góc khuất, Capitano chứng kiến khoảnh khắc ấy, là một chiến binh bất khuất và lạnh lùng, nhưng Capitano cũng hiểu rõ nỗi đau mất mát trong chiến tranh, và lần đầu tiên, hắn thấy Mavuika với một diện mạo khác: không phải là một Hỏa thần kiêu hãnh, mà là một người phụ nữ cô đơn với trái tim đầy cảm xúc, bị giam cầm trong trách nhiệm và sự hy sinh.

Mavuika giấu mặt vào đôi tay, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, đôi môi mím chặt lại để không phát ra tiếng nấc. Cô khóc cho những chiến binh đã hy sinh, khóc cho bản thân vì gánh nặng của một vị thần không thể yếu đuối, và khóc cho cả sự cô độc mà quyền lực đã mang lại.

Capitano, vẫn lặng lẽ theo dõi từ phía sau, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ấy, hán đã từng thấy cô kiên cường trên chiến trường, rực cháy như ngọn lửa không bao giờ tắt. Nhưng lúc này, cô chỉ là một người phụ nữ với những cảm xúc chân thật, yếu đuối mà hiếm khi ai được chứng kiến. Hắn không tiến tới gần, cũng không lên tiếng, để không làm gián đoạn khoảnh khắc hiếm hoi này. Thay vào đó, hắn chỉ đứng im, âm thầm bảo vệ cô từ xa. Hắn biết rằng Mavuika cần khoảng lặng này để giải tỏa, và hắn sẽ luôn ở đó, là người bảo vệ không lời bên cạnh cô, để khi cần thiết, hắn sẽ giúp cô chống đỡ mọi sóng gió.

Khi cơn buồn bã qua đi, Mavuika gạt nước mắt, đứng dậy và chỉnh lại váy áo. Cô trở về với dáng vẻ uy nghiêm, sẵn sàng tiếp tục hành trình bảo vệ vùng đất Natlan. Khi quay lại, cô bắt gặp Capitano đứng đó, ánh mắt không còn lạnh lùng mà chất chứa sự cảm thông.

Mavuika khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, như thể gửi đến hắn lời mời trở thành đồng đội, cùng cô vượt qua cuộc chiến chưa hồi kết. Cô cất tiếng, giọng nói giờ đây đã trở nên nhẹ nhàng và kiên định: 

- Capitano, ngài có cùng ta đối mặt với trận chiến sắp tới chứ? Biết đâu đó, cuộc chiến này có thể là lần cuối ta được đứng cạnh nhau!!!

Capitano không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm, một sự hứa hẹn thầm lặng, hắn biết rằng trận chiến này có thể khiến họ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, nhưng hắn cũng biết rằng đây là con đường mà cả hắn và Mavuika đều đã chọn.

Từ khoảnh khắc ấy, cả hai trở thành những đồng đội sát cánh bên nhau, một Hỏa thần đầy lòng nhiệt huyết và một chiến binh lạnh lùng nhưng trung thành. Họ không còn là hai người xa lạ đứng ở hai thế giới khác biệt, mà là hai ngọn lửa và bóng tối hòa quyện, sẵn sàng bảo vệ Natlan và thần dân của cô, không để bất kỳ ai phải ngã xuống thêm một lần nữa.

Trước khi quay trở lại chiến trận, Capitano tự nhủ rằng, hắn sẽ luôn ở bên Mavuika – không chỉ như một đồng đội mà còn là người bảo vệ, để ngọn lửa của cô mãi mãi rực cháy, không bao giờ lụi tàn giữa những tàn khốc của chiến tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro