3

Mavuika, trong vai trò là khách quý, cảm nhận rõ áp lực mà Tsaritsa đang phải đối mặt. Cuộc giao lưu giữa hai nữ hoàng diễn ra trong không khí hòa hợp, nhưng những vấn đề bên ngoài như danh tiếng không tốt của Fatui luôn rình rập, làm lu mờ những nỗ lực hòa bình mà cả hai quốc gia đang cố gắng xây dựng.

Mặc dù Fatui đã có những đóng góp quan trọng trong sự kiện Fontaine, sự kiện mà họ đã giúp giải quyết nhiều khủng hoảng, nhưng cái bóng của những hành động trong quá khứ vẫn còn đeo bám. Đặc biệt là việc Raiden Shogun hạ sát một trong những cấp dưới của Tsaritsa đã tạo ra một khoảng cách khó có thể hàn gắn với Inazuma. Hơn nữa, những hành động của Dottore đối với thần Sumeru đã thêm vào bầu không khí căng thẳng này khiến cho mối quan hệ giữa các vị thần và Tsaritsa trở nên xấu đi. Mavuika thấu hiểu nỗi khó khăn này, cảm thấy tiếc nuối cho sự tổn thương mà danh tiếng của Fatui đã gây ra cho Tsaritsa và đất nước của cô ấy. Cô hy vọng rằng mối liên minh này sẽ giúp xoa dịu những lo lắng và nghi ngờ giữa các vị thần, giúp họ hiểu rằng không phải tất cả những gì liên quan đến Fatui đều xấu, trong lúc trò chuyện, cô cũng tìm cách thể hiện sự đồng cảm và hỗ trợ Tsaritsa, bởi cô biết rằng sự đoàn kết giữa hai quốc gia là rất quan trọng trong thời điểm khó khăn này.

Sự mời gọi của Tsaritsa không chỉ đơn thuần là một hành động xã giao, mà còn chứa đựng sự thấu hiểu sâu sắc về những áp lực mà cả hai bên đang phải đối mặt. Trong bối cảnh căng thẳng này, sự hiện diện của cô có thể mang lại một làn gió mới, giúp củng cố mối quan hệ giữa hai quốc gia. Khi Tsaritsa mời Mavuika ở lại, Mavuika không chỉ cảm thấy vui mừng vì được chào đón mà còn nhận ra rằng đây là cơ hội để xây dựng mối quan hệ và thúc đẩy sự đoàn kết giữa Natlan và Snezhnaya. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi có thể dành thời gian bên Capitano, người mà cô đã có mối liên hệ trước đó. Tuy nhiên, áp lực từ vai trò của họ vẫn còn đó, Mavuika là một vị thần, còn Capitano là người đứng đầu trong quân đội Fatui, và cả hai đều cần phải duy trì hình ảnh tương ứng của mình.

Tình huống này thực sự tạo ra một không khí căng thẳng nhưng cũng đầy tiềm năng cho sự phát triển của mối quan hệ giữa Mavuika và Capitano. Tsaritsa, với sự thấu hiểu của một nữ hoàng, không chỉ nhận thức được mối liên hệ giữa hai người mà còn chủ động tạo điều kiện cho họ có thời gian ở bên nhau, một phần để làm giảm bớt áp lực cho cả hai. Mavuika muốn Capitano thấy cô như một người bạn, chứ không phải là một vị thần cần phải được giám sát. Cô khao khát những khoảnh khắc giao tiếp bình thường, không bị ràng buộc bởi những ranh giới của địa vị. Sự hài hước và lém lỉnh của Mavuika có thể là chiếc cầu nối giúp họ vượt qua những rào cản này. Mỗi lần cô cười hay đùa giỡn sẽ là những nỗ lực để xóa nhòa khoảng cách đó.

Ngược lại, Capitano cũng đứng trước một thử thách không nhỏ, dù có kinh nghiệm chiến đấu và từng là đồng đội của Mavuika, nhưng trong vai trò giám sát, anh cảm thấy gánh nặng trách nhiệm nặng nề. Anh không thể không suy nghĩ về việc làm thế nào để vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình vừa duy trì được sự thoải mái cho Mavuika. Thêm vào đó, bản tính sâu sắc và tính cách khó đoán của cô khiến Capitano cảm thấy phải hết sức cẩn trọng.

Mavuika rất lo lắng khi nhận ra ranh giới rõ rệt giữa cô và Capitano, bất chấp mối quan hệ bạn bè mà họ từng chia sẻ. Mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô thấy không chỉ là một người đồng đội mà còn là một người lính của Tsaritsa, người phải chịu trách nhiệm giám sát cô. Sự căng thẳng này làm cô khó có thể thư giãn hoàn toàn và tự nhiên trong những cuộc trò chuyện hay hoạt động hàng ngày. Cô mong muốn có thể tiếp tục những khoảnh khắc vui vẻ như trước kia, nơi mà cả hai có thể cười đùa và trò chuyện như những người bạn thực sự, chứ không phải là vị thần và người bảo vệ. Cảm giác cô đơn và áp lực trong việc phải duy trì hình ảnh của một vị thần khiến Mavuika càng cảm thấy cần có Capitano bên cạnh như một chỗ dựa vững chắc. Cô hy vọng rằng qua thời gian, những bức tường vô hình giữa họ sẽ dần được xóa bỏ và họ có thể tìm thấy sự thoải mái trong tình bạn của nhau, bất chấp vai trò và địa vị của mỗi người. Có lẽ những ngày ở Băng quốc sẽ là cơ hội để Mavuika và Capitano tái thiết lập mối quan hệ của họ, tạo ra những kỷ niệm mới bên nhau, và khám phá những khía cạnh sâu sắc hơn trong bản thân mà cả hai có thể chia sẻ.

Khi gặp mặt, cô cố gắng tạo không khí thoải mái bằng cách bắt chuyện, nhưng những câu từ lúng túng cứ lẩn quẩn trong đầu. Anh cũng không dễ dàng đáp lại, dường như đang cân nhắc từng lời nói trước khi thốt ra.  Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Capitano, cô có thể cảm nhận được những áp lực mà anh đang gánh trên vai.

- Chúng ta sẽ làm tốt công việc này. Mavuika cuối cùng cũng thốt lên, cố gắng xua tan bầu không khí ngượng ngập.

- Đúng vậy, tôi sẽ đảm bảo rằng cô được an toàn và thoải mái trong suốt thời gian này. Capitano trả lời, giọng điệu vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng có chút ấm áp len lỏi qua.

Đối với Capitano, nhiệm vụ này không chỉ đơn thuần là giám sát một vị thần mà còn là một bài kiểm tra về khả năng ứng phó với những tình huống phức tạp. Mặc dù anh từng cùng Mavuika chiến đấu bên nhau, nhưng việc phải giữ một vai trò giám sát như thế này lại khiến anh cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết. Anh hiểu rằng Mavuika không phải là một đối tượng dễ nắm bắt, sự năng động và hài hước bên ngoài của cô có thể dễ dàng che giấu những tầng sâu thẳm trong tâm hồn.Mỗi khi nhìn vào đôi mắt của Mavuika, anh nhận thấy ánh sáng của một người đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách. Anh cảm nhận được sự liều lĩnh, sự quyết đoán và cả sự tinh ranh trong cách cô tương tác với người khác. Điều này không chỉ làm cho Mavuika trở thành một chiến binh mạnh mẽ mà còn khiến anh không thể đoán trước được những suy nghĩ và hành động tiếp theo của cô. Tsaritsa cũng đã thừa nhận điều này, cho thấy Mavuika có thể gây ra những tình huống bất ngờ mà không ai có thể lường trước.

Khi tiếp xúc với cô, Capitano luôn phải giữ một thái độ cẩn trọng. Anh biết rằng mình cần phải tôn trọng vị trí của cô như một vị thần, nhưng đồng thời cũng không muốn làm mất đi sự gần gũi mà họ đã từng có. Sự thận trọng này có thể dẫn đến những hiểu lầm, khi mà Mavuika có thể cảm thấy anh đang đặt khoảng cách giữa họ, không phải vì thiếu tôn trọng mà vì trách nhiệm.Trong lòng, Capitano cũng hy vọng rằng qua những ngày ở Băng quốc này, anh và Mavuika có thể tìm ra cách để giao tiếp tự nhiên hơn, nơi mà ranh giới giữa Thần và con người không còn trở thành một trở ngại cho tình bạn và sự hỗ trợ lẫn nhau.


Sự tự nhiên và thân thiện của Mavuika đã tạo được dấu ấn mạnh mẽ với mọi người xung quanh nhờ vào tính cách tích cực và hòa nhã của mình. Cô dễ dàng hòa nhập với quân đoàn Fatui, từ những cấp cao nhất cho đến lính cấp dưới, khiến cho không khí trở nên vui vẻ và thoải mái hơn. Những buổi trò chuyện và những tiếng cười vui vẻ đã khiến Mavuika trở thành một cầu nối quan trọng giữa các thành viên trong quân đoàn. Mỗi khi thấy họ quây quần bên Mavuika, anh không thể không cảm thấy lòng mình thắt lại. Những lời trêu chọc mà cô dành cho họ không chỉ là sự thể hiện tình bạn, mà còn là một lời nhắc nhở rằng cô đang tạo ra một kết nối mà anh lại không thể tham gia, thoáng có chút ghen tị trong lòng. Anh muốn bước đến, muốn nói lên những cảm xúc đã chôn giấu, nhưng lại bị ràng buộc bởi trách nhiệm và sự nghiêm túc của một Quan Chấp Hành.

Việc trêu chọc Capitano về sự nghiêm túc của anh trở thành nguồn cảm hứng cho những câu chuyện hài hước giữa các lính Fatui. Họ thậm chí đã bắt đầu tạo thành những câu chuyện đồn đại về "vị thần vui nhộn" và "người chỉ huy cứng nhắc", khiến Capitano đôi lúc cảm thấy khó xử nhưng cũng không thể ngăn cản nụ cười trên môi mình. Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận sự hiện diện của Mavuika. Một số quan chấp hành trong quân đoàn vẫn giữ định kiến và không thực sự tin tưởng vào cô, họ cảm thấy Mavuika không thể hiện được sức mạnh và uy quyền mà họ kỳ vọng từ một vị thần điều này tạo ra một bầu không khí căng thẳng, và Capitano cảm thấy trách nhiệm phải bảo vệ cô khỏi những ánh nhìn nghi ngờ đó.

Khi anh sẵng giọng nhắc nhở Mavuika về vai trò của cô trong vương quốc này, anh chỉ muốn bảo vệ cô khỏi những hiểu lầm có thể xảy ra. Nhưng Mavuika, với tính cách cứng đầu và sự tự tin vốn có, lại không dễ dàng chấp nhận những lời nhắc nhở đó. Cô cảm thấy rằng việc thể hiện bản thân và sống đúng với con người của mình là điều quan trọng hơn cả. Điều này khiến cho Capitano đôi khi phải đấu tranh giữa việc tuân theo mệnh lệnh của Tsaritsa và việc giữ lại tình bạn mà họ đã xây dựng.

- Hãy cư xử đúng với vai trò của mình, Hỏa Thần đại nhân!!!

Mavuika cảm thấy một chút hụt hẫng khi nghe Capitano nhấn mạnh đến vai trò của cô. Cô đã quen với việc được coi trọng như một vị thần, nhưng trong những khoảnh khắc riêng tư như thế này, cô chỉ muốn được gọi bằng tên mình, như một người bạn bình thường.

Cô bước gần hơn, gương mặt gần như chạm vào lớp mặt nạ sắt của anh, khiến anh cảm thấy hơi khó xử. Ánh mắt cô chờ đợi, chứa đựng sự hy vọng.

- Capitano, tôi đề nghị anh không được phép gọi như vậy. Tôi có tên, gọi tên của tôi đi.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, như một lời mời gọi mà anh không thể từ chối. Nhưng anh vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

- Xin cô hãy cư xử cho đúng với vai trò của mình.

Những lời nói đó như một gáo nước lạnh tạt vào sự mong đợi của cô. Sự giận dữ thoáng qua trong ánh mắt Mavuika. Thấy cô bực bội, Capitano cảm nhận được áp lực từ cả hai phía, anh mím chặt môi, chợt nhận ra rằng mình đang để sự căng thẳng và trách nhiệm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa họ. Giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn khi anh nói:

- Tôi xin lỗi. Tôi chỉ... muốn bảo vệ cô khỏi những định kiến không đáng có.

Mavuika không thể không mỉm cười, nhận ra rằng bên dưới lớp bề ngoài nghiêm túc, có một người đàn ông đầy sự quan tâm.

- Tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không phải là một bức tranh trang trí để mọi người phải cúi đầu tôn kính. Tôi là Mavuika, đôi khi, tôi không cần được bảo vệ, Capitano. Tôi chỉ cần một người bạn để chia sẻ và hiểu tôi. 

Mavuika nhẹ nhàng nói, nhưng trong giọng nói của cô có sự kiên quyết mà anh không thể bỏ qua. Cô đưa tay lên, chạm nhẹ vào cánh tay anh, cảm nhận hơi ấm từ con người đứng trước mình. Ánh mắt của Mavuika vẫn sáng lên, không để cho sự nghiêm túc của Capitano làm cho tâm trạng của cô u ám.

- Chúng ta đã từng chiến đấu bên nhau, đã từng chia sẻ những khoảnh khắc... hãy để tôi được là chính mình, ở đây, bên cạnh anh.

Capitano nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt của anh, sự mềm mại và ấm áp dần dần len lỏi vào từng suy nghĩ của anh. Dường như một khoảng cách lớn lao giữa hai người đang dần thu hẹp lại. Capitano cảm thấy như có một làn sóng cảm xúc lạ lẫm cuộn trào trong lòng khi Mavuika vừa cười và hỏi anh một câu vô cùng tự nhiên. Cô khơi gợi một phần tính trẻ con trong anh mà lâu nay anh đã giấu kín, và mặc dù vẫn giữ vẻ cứng nhắc, trái tim anh lại đập rộn ràng hơn bao giờ hết.

- Ghen đúng không?. Không phải anh cũng muốn được tôi chú ý đấy chứ?. Được rồi, không cần làm bộ mặt giận dỗi đó đâu, quý ngài Capi-bara ạ. Nếu muốn thì cứ nói thẳng, đừng khách sáo.

Capitano bị dồn vào thế bí, đôi mắt xanh của anh nhướng lên với một chút ngạc nhiên.

- Capi-bara, đó là tên của một sinh vật ở Natlan hay sao?

- Đúng vậy, chúng dễ thương mà! – Mavuika vui vẻ khẳng định.

Capitano nhíu mày, cố gắng nén lại nụ cười đang nảy mầm trên môi. Anh cảm thấy một chút ngượng ngùng khi nhận ra cái tên đó có phần trùng với tên của mình, và có lẽ Mavuika đang cố tình đặt biệt danh cho anh. Những người lính Fatui gần đó không thể giấu nổi sự hứng thú, họ nhìn nhau với ánh mắt trêu chọc, nhưng đều biết rằng họ không dám cười. Đội trưởng của họ không chỉ mạnh mẽ mà còn rất nghiêm túc, nhưng giờ đây, trước mặt Mavuika, anh có vẻ đang bị đẩy vào tình huống vừa ngượng vừa thú vị.

- Cô thấy thú vị lắm sao? – anh hỏi lại, cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng không thể che giấu nụ cười đang nở ra.

- Đúng vậy! Nó sẽ thú vị nếu anh chịu suy nghĩ tích cực lên một chút!

Mavuika nháy mắt rồi quay lưng đi, để lại Capitano đứng như tảng đá, cảm giác như mình vừa trải qua một trận bão. Cảm xúc của anh đang hỗn độn giữa sự ngại ngùng và sự thích thú khi thấy Mavuika tỏa sáng trước mắt mình. Những người lính Fatui chứng kiến khoảnh khắc này phải cố gắng kiềm chế bản thân, không thể không cười nhưng cũng không dám cười to. Họ đã từng thấy những khoảnh khắc đáng yêu, nhưng việc thấy Capitano - người mà họ kính sợ và tôn trọng thể hiện một khía cạnh khác của bản thân mình thật sự là một điều thú vị.

- Ngày mai tôi sẽ trở về Natlan. Tôi muốn anh tối nay hãy dẫn tôi đi đến nơi nào đó thú vị ở băng quốc, với tư cách là một người bạn. – Mavuika quay lại, ánh mắt kiên định và đầy mong chờ.

Capitano không thể từ chối. Một phần trong anh muốn đáp ứng mong muốn của cô, phần khác là cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ cô trong chuyến đi này.

- Được thôi, tôi đồng ý, chúng ta sẽ khám phá nơi này, và tôi sẽ chỉ cho cô những điều thú vị mà băng quốc có thể mang lại.

Trong lòng, anh cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Có thể việc trở thành bạn bè với Mavuika không chỉ là một cơ hội để anh khám phá lại chính mình mà còn giúp họ xóa nhòa đi những ranh giới mà họ đã đặt ra giữa thần thánh và con người. Mavuika mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong cô. Cô không còn cảm thấy gò bó trong vai trò thần thánh của mình, mà giờ đây, cô có thể là Mavuika, người bạn thân thiện và vui vẻ.

- Vậy hãy dẫn tôi đến những nơi mà chỉ người dân nơi đây mới biết đến. Tôi muốn nhìn thấy vẻ đẹp của băng quốc qua đôi mắt của một người dân nơi đây, không phải qua lăng kính của một vị thần

Tối đó, Capitano đã đứng chờ bên ngoài, ánh mắt anh sáng lên khi thấy Mavuika trút bỏ bộ đồ mùa đông dày cộm để khoác lên mình trang phục nhẹ nhàng hơn, vẫn đủ ấm áp để xua tan cái lạnh của băng quốc. Cảm giác hào hứng tràn ngập, cô nắm chặt tay anh và cùng chạy đi, để lại sau lưng mọi lo toan và trách nhiệm.

Capitano dẫn cô qua những con phố nhỏ, nơi những tòa nhà bằng băng lấp lánh dưới ánh sáng của những ngọn đèn, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Không khí lạnh giá nhưng trong lành làm cho cảm giác của họ thêm phần đặc biệt, như thể thời gian trôi đi chậm lại. Họ trò chuyện, cười đùa, và dần dần khoảng cách giữa thần và người dường như đã xóa nhòa, thay vào đó là hình ảnh của hai người bạn đang tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Dừng lại ở một quán ăn, Capitano đưa cô thưởng thức những món đặc sản nổi tiếng của băng quốc, với hương vị đậm đà khiến họ càng thêm thích thú. Sau đó, họ ghé vào một quán rượu nhỏ, nơi không gian ấm cúng và lấp lánh ánh đèn vàng. Tuy nhiên, ngay khi những người xung quanh nhận ra sự hiện diện của quan chấp hành số 1 của Fatui, họ ngay lập tức rời đi, để lại không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

Mavuika quyết định không để sự xa cách làm họ ngại ngùng, cô bắt đầu dạy Capitano cách hòa mình vào giai điệu, tay nắm tay cùng nhịp điệu. Anh theo cô, mặc dù có phần lúng túng, nhưng nụ cười trên môi và ánh mắt rạng rỡ của Mavuika khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Sau điệu nhảy, Mavuika vui vẻ chia sẻ với anh về cách thưởng thức nhiều loại rượu khác nhau, từ hương vị cho đến cách kết hợp với các món ăn.

- Rượu ở đây không chỉ để uống, mà còn để cảm nhận, mỗi loại rượu đều có câu chuyện riêng, và cách nó hòa quyện với đồ ăn cũng là một nghệ thuật.

Capitano lắng nghe chăm chú, mặc dù trước đây anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể tham gia vào những cuộc trò chuyện như vậy, nhưng sự hiện diện của Mavuika khiến anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Anh cũng thử một chút rượu mà cô đề xuất, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, như thể anh đang được vỗ về giữa không gian lạnh giá này.

- Cảm ơn vì đã dẫn tôi đến đây, đây là một trong những đêm tuyệt vời nhất mà tôi từng có. Mavuika nói, nụ cười tỏa sáng trên gương mặt cô.

Capitano nhìn vào mắt cô, một cảm giác gần gũi và thân thuộc dần nảy nở trong lòng, anh đáp, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường

- Cảm ơn cô đã mở lòng với tôi, tôi sẽ không quên đêm này.

Từng giọt rượu trôi qua, không chỉ làm ấm cơ thể mà còn khiến cho những cảm xúc trong lòng Mavuika dần dần tuôn trào. Cô cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa họ, không còn ranh giới giữa thần và người, mà chỉ còn là hai tâm hồn đang tìm kiếm sự an ủi và niềm vui bên nhau.

Capitano chỉ nhấp vài ly, trong khi Mavuika liên tục thêm rượu vào ly của mình. Cô không nhận ra rằng mỗi ngụm rượu lại gợi ra những cảm xúc hỗn độn, những nỗi niềm thầm kín mà bấy lâu nay cô đã chôn giấu. Cô bắt đầu thổ lộ về cuộc sống của mình với Capitano, kể về những áp lực từ vị trí thần thánh mà cô phải gánh vác.

- Người ta nghĩ rằng làm thần thì có tất cả, nhưng thực ra, nó chỉ mang lại cho tôi sự cô đơn. Tôi nhìn thấy những người bạn, người thân của mình ra đi từng ngày, để lại cho tôi nỗi nhớ và những đêm không ngủ.

Trong cơn nghẹn ngào Mavuika lặng lẽ uống rượu, cảm nhận được vị đắng của nó, không chỉ là trong cốc rượu mà còn trong cuộc sống của mình. 

- Mỗi đêm, tôi nghe thấy tiếng gọi của dân chúng, họ cần tôi, nhưng tôi cảm thấy như mình đang sống trong một chiếc hộp. Tôi luôn phải đeo chiếc mặt nạ vui vẻ, không phải chỉ để làm vui lòng người khác, mà còn để che giấu nỗi cô đơn trong lòng.

Capitano ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe từng lời nói của cô. Trong sự tĩnh lặng của quán rượu, anh cảm nhận được nỗi đau mà Mavuika đang trải qua, và lòng thương cảm cho cô dâng lên. Những giọt nước mắt sắp sửa rơi ra từ đôi mắt của cô, nhưng cô cố gắng kìm nén.

- Đôi khi, tôi chỉ ước mình có thể là một người bình thường, không có quyền lực, không có trách nhiệm. Chỉ cần có những người bạn bên cạnh, không phải lúc nào cũng phải đeo chiếc mặt nạ này. 

Mavuika tâm sự, nỗi buồn dâng tràn trong lòng, những lời cô nói như một bản nhạc buồn, hòa quyện với âm thanh của ly rượu va chạm. Capitano cảm thấy nỗi đau của cô không khác gì nỗi đau mà anh đã trải qua trong suốt cuộc đời mình. Hai tâm hồn đều tìm kiếm sự kết nối, nhưng cũng đều mang nỗi cô đơn trong sâu thẳm.

- Đôi khi tôi cảm thấy... như một kẻ lạc lõng trong chính thế giới của mình, tôi muốn kết bạn, nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy xa cách hơn bao giờ hết.

Capitano nhấp một ngụm rượu, không biết nên nói gì để an ủi cô. Thay vào đó, anh chỉ đơn giản ngồi đó, như một bến bờ vững chãi giữa cơn bão tâm trí của cô. Thời gian như ngừng lại khi Mavuika tiếp tục bộc bạch những nỗi lòng mà cô đã giữ kín bao lâu nay, và anh cảm nhận được sự kết nối ngày càng sâu sắc giữa họ.

- Mỗi lần nhìn thấy mọi người vui vẻ, tôi lại tự hỏi, tại sao mình không thể như họ? Tại sao phải gánh vác tất cả những điều này một mình?. Mavuika tiếp tục, giọng nói cô trở nên yếu ớt hơn.

Trong khoảnh khắc đó, Capitano hiểu rằng đôi khi, chỉ cần có một người bên cạnh lắng nghe cũng đủ để xoa dịu những nỗi đau trong lòng. Anh không thể thay đổi quá khứ của Mavuika, nhưng anh có thể là người hỗ trợ cô bước tiếp, giúp cô thấy rằng cô không đơn độc trong cuộc chiến này.

Mavuika cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang xoay tròn khi cơn say đã bao trùm lấy cô. Sau khi trút bỏ những nỗi niềm, cô bất chợt cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ và không thể cưỡng lại. Bàn tay cô khẽ chạm vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo của Capitano, như thể muốn tiếp cận con người thật sự ẩn dưới lớp sắt ấy. Trong giây phút không kiềm chế được, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, để lại một dấu ấn son hồng nổi bật trên làn da anh. Khi môi cô chạm vào má anh, một vết son hồng in hằn trên gò má của Capitano, thời gian như ngừng lại. Anh ngồi đó, không nhúc nhích, như một pho tượng. Những giọt mồ hôi lăn xuống từ trán, phản chiếu sự bối rối và cảm xúc sâu sắc đang chảy trong anh. Vết hôn bất ngờ từ cô khiến tâm trí anh rối bời. Họ đều hiểu rằng khoảnh khắc này không chỉ là một sự va chạm tình cờ, mà là một biểu hiện của tình cảm mà cả hai đã giấu kín bấy lâu.

Mavuika, sau hành động táo bạo ấy, cười vui vẻ, như thể đang tìm cách làm nhẹ bớt sự căng thẳng trong không khí, với một nụ cười vui vẻ, đứng dậy và lảo đảo bước ra khỏi quán, không hề hay biết rằng cô đã để lại một dấu ấn không thể phai nhòa trong tâm trí của Capitano.

- Cảm ơn vì đã lắng nghe, anh bạn. Cô nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng đầy ý nghĩa, đó không chỉ là lời cảm ơn mà còn là một sự thấu hiểu sâu sắc mà cô cảm thấy đối với anh.

Ngày hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu sáng băng quốc, Mavuika đã rời đi từ sớm. Trái tim cô nặng trĩu với cảm giác xấu hổ vì những gì đã xảy ra đêm qua. Cô không dám đến chào tạm biệt Capitano, sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ chỉ làm tăng thêm những kỷ niệm ngượng ngùng.

Đối với Capitano, nụ hôn ấy trở thành một kỷ niệm đẹp, một khoảnh khắc mà anh sẽ luôn ghi nhớ. Nó không chỉ là một biểu hiện của tình cảm mà còn là dấu hiệu cho thấy rằng, dù ở giữa những áp lực và trách nhiệm, Mavuika vẫn có thể bộc lộ sự nhạy cảm và khao khát kết nối của mình. Anh ngắm nhìn bóng dáng cô dần khuất xa, trong lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, nhưng cũng đầy hy vọng cho những cuộc gặp gỡ tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro