4
Bầu trời Natlan bừng sáng với những dải hào quang rực rỡ, phản chiếu ánh lửa chiến thắng của người dân. Nhà Lữ Hành (Tumaini), người đã cùng cô chiến đấu suốt thời gian qua, đang tận hưởng niềm vui mừng với những người mà họ đã bảo vệ. Nhưng Mavuika, nữ thần lửa, lặng lẽ rời đi trước khi buổi lễ kết thúc.
Cô biết rằng niềm vui này không thể kéo dài nếu số phận vẫn chưa được hoàn thành. Cuộc chiến với Vực Sâu đã khiến địa mạch Natlan rạn nứt, và nếu không sửa chữa nó, vùng đất này sẽ chìm trong hỗn loạn. Cái giá phải trả không phải là vàng bạc, mà là mạng sống của một vị thần.
Khi Xbalanque - hoả thần đệ nhất - đã lập giao kèo với Chấp Chính của Cái Chết để bảo vệ Natlan, đưa con người trở thành thần, thì giờ đây, Mavuika chính là kẻ phải trả lại món nợ đó. Không ai có thể trốn khỏi định mệnh đã an bài, cô đã sống như một chiến binh, và giờ đây, cô sẽ ra đi như một ngọn lửa thiêu đốt lần cuối.
Mavuika cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, nhưng cô cũng hiểu rằng đây là con đường mà số phận đã dành cho mình. Trong khoảnh khắc khi tất cả đều mải mê trong ánh hào quang của chiến thắng, cô âm thầm chuẩn bị cho thử thách cuối cùng. Dẫu sao, những gì cô đã làm trong quá khứ, những mối quan hệ cô đã xây dựng, tất cả sẽ dẫn dắt cô đến quyết định này - điều không thể tránh khỏi.
Khi cô đi dọc theo con đường mòn dẫn đến khu vực linh thiêng nơi cô sẽ thực hiện nghi lễ, ánh sáng của Natlan chiếu xuống, như một lời chào tạm biệt. Cô không hối hận, cô đã sống một cuộc đời đầy thử thách, nhưng lúc này, cô chỉ còn một mục tiêu duy nhất - dành lấy hy vọng cho những người còn lại, trao lại quyền lực cho thế hệ sau này, hoặc nhiều hơn, cô muốn vị anh hùng Kỵ sĩ thiên trụ Thrain kia là người sẽ thay thế cô đảm nhiệm
- Anh đã tin tưởng kế hoạch của ta, nếu có thể, anh có thể gặp ta trước khi ta ra đi không, ta vẫn còn nhiều điều chưa thể nói hết..
Mặc dù cái chết có thể là kết thúc đối với nhiều người, nhưng đối với Mavuika, đó là cơ hội để sửa chữa và bảo vệ những gì cô yêu quý.
Mavuika rảo bước trên con đường mòn dẫn đến Ochkanatlan, trái tim nặng trĩu. Tòa thành đã từng là nơi đỉnh cao của Natlan, nay chỉ còn là đống đổ nát, những bức tường hoang tàn kể lại câu chuyện về một vương quốc đã từng rực rỡ. Những đám mây xám đen treo lơ lửng trên bầu trời như muốn trút xuống những giọt mưa cuối cùng trước khi ánh sáng hoàn toàn tắt lịm. Cô biết mình đang đi đến cái kết, một điểm dừng không thể thay đổi.
Citlali đã tiên đoán, và Mavuika không thể nào không tin vào số phận đó. Cái chết là điều không thể tránh khỏi, nhưng trái tim cô vẫn không thôi băn khoăn. Làm sao để chuẩn bị cho một kết cục đã được sắp đặt? Làm sao để tìm được sự bình yên giữa cơn giông tố mà mình sắp sửa đối mặt? Mỗi bước đi, cô lại càng cảm thấy mình đang lún sâu hơn vào vết nứt của số phận. Những hình ảnh của những người đã từng là phần quan trọng trong cuộc sống của cô, những con người như Capitano, giờ đây chỉ còn là những bóng hình mơ hồ.
Cô không thể không nghĩ về anh. Lần gặp mặt cuối cùng của họ, trong buổi ăn mừng chiến thắng, mọi thứ vẫn chưa kịp trọn vẹn. Dù đã cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng chưa một lần cô có thể nói lời tạm biệt. Từ lúc đó, Capitano như biến mất khỏi cuộc đời cô, chỉ còn lại những kỷ niệm mơ hồ. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Mavuika biết rằng anh sẽ không bao giờ quên cô, dù cho số phận của mỗi người đang vẽ ra những con đường khác biệt.
- Trước khi ta ra đi, ta mong anh sẽ tìm được hướng đi mới cho Natlan.
Lời nói này luôn vang vọng trong tâm trí cô, như một lời gửi gắm cuối cùng, không phải chỉ cho Capitano, mà còn cho chính những gì anh đại diện: vị anh hùng Kỵ sĩ thiên trụ Thrain trong quá khứ, người đã từng chiến đấu vì một lý tưởng cao đẹp. Lời dặn dò ấy không phải để ép buộc, mà để gửi gắm một hy vọng, một niềm tin vào tương lai của đất nước mà họ đã cùng nhau bảo vệ. Mavuika hít một hơi dài, cảm nhận được cái lạnh của gió đêm vờn quanh mình. Cô không hối hận. Dù có phải đối mặt với cái chết, cô cũng sẽ làm tất cả vì những người cô yêu thương, vì một Natlan mới mẻ hơn, mạnh mẽ hơn, và cũng vì những thế hệ tương lai sẽ bước tiếp trên con đường mà cô đã chọn.
- Anh sẽ hiểu, phải không?. Cô tự nhủ, ánh mắt hướng về những tàn tích của Ochkanatlan, nơi mà tất cả sẽ bắt đầu và cũng là nơi cô kết thúc hành trình của mình.
__Ochkanatlan__
Toà thành đổ nát ấy được bao phủ một màu xám u buồn, gió lạnh thổi qua những con phố vắng, mang theo một sự im lặng lạ lùng, như thể mọi thứ đã sẵn sàng cho một kết thúc. Tuy nhiên, sự có mặt của một người khiến Mavuika phải sững lại, không phải Nhà Lữ Hành, hay Paimon, cũng không phải Citlali, hay Ororon
Capitano đứng trước mặt Mavuika, đôi mắt anh dường như không còn sức lực, ánh nhìn ấy chứa đựng quá nhiều chiến tích và tổn thương. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt anh lại nhìn về phía cô - một sự ấm áp, đầy yêu thương, nhưng cũng mang theo sự quyết tâm không thể lay chuyển.
"Ta không thể để cô mang gánh nặng này một mình," anh nói, giọng khàn khàn như vừa trải qua một cuộc chiến dài không bao giờ có hồi kết.
Capitano đã từng sống, nhưng không phải một cuộc sống trọn vẹn. Cơ thể anh, qua năm tháng, đã bị tàn phá bởi thời gian và chiến trận. Vết thương cũ chồng chất, lớp da bên dưới lớp giáp đen như một tấm vải rách không còn nguyên vẹn. Nhưng điều tàn nhẫn hơn cả không phải là những vết thương thể xác, mà là lời nguyền đã giày vò anh suốt 500 năm qua.
Mỗi đêm, khi thế giới chìm vào giấc ngủ, anh vẫn thức, lắng nghe những tiếng rên rỉ, than khóc vang lên trong lồng ngực mình. Ánh sáng u ám của những linh hồn than khóc, từng đợt sương mờ quấn quanh như những dải lụa của tử thần, nhưng không ai dám can thiệp. Đây không chỉ là một cuộc chiến thông thường.
Anh không thể chết, nhưng anh cũng chưa từng thực sự sống.
Dạ Thần đứng giữa màn đêm vĩnh cửu, màu trắng linh hồn phản chiếu số phận của những kẻ dám thách thức quy luật sinh – tử.
Capitano đứng đó, bóng dáng to lớn vẫn giữ nguyên khí chất của một chiến binh, nhưng lần này không phải là để chiến đấu mà là để hiến dâng chính mình. Dạ thần nhìn xuống người đàn ông đã gánh chịu lời nguyền suốt 500 năm, trái tim anh vốn là ngục tù của những linh hồn oan khuất, không bao giờ được yên nghỉ. Nhưng giờ đây, chính anh lại chọn con đường này - hòa vào địa mạch, sửa chữa quy tắc đã bị xáo trộn.
- Ngươi có biết cái giá phải trả không, chiến binh?. Câu hỏi của Dạ Thần như gió lướt qua những tàn tro của quá khứ.
Capitano không đáp ngay, anh không quan tâm đến cái giá ấy, bởi vì anh đã biết rõ từ lâu: Cái chết của anh sẽ là sự giải thoát duy nhất, là cách duy nhất để trả lại trật tự cho thế giới
- Được rồi, Capitano. Ngươi sẽ trở thành một phần của địa mạch, nhưng ngươi sẽ không còn là chính mình nữa.
Anh không đáp, chỉ nhắm mắt lại, chờ đợi cái kết đã được định sẵn.
- Dừng lại đi, Capitano! Đừng làm vậy!
Mavuika lắc đầu, như thể muốn xua đi lời nói đó, nhưng trái tim cô lại hiểu rõ hơn ai hết. Anh đang muốn trao cho cô trọng trách mà cô không hề tìm kiếm, nhưng cũng là món quà cuối cùng mà anh có thể dành tặng, trước khi phải từ giã tất cả.
- Ta không cần điều đó, đây là số phận an bài của ta! Nếu anh làm thế, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!.
Capitano không đáp, không có sự biện hộ hay lý do gì. Anh chỉ khẽ nghiêng đầu, chiếc mặt nạ như che khuất đi cảm xúc thật sự trong ánh mắt của anh. Nhưng trong đó, Mavuika cảm nhận được sự kiên quyết, sự đau đớn nhưng cũng là tình yêu mà anh dành cho cô và Natlan.
Capitano không đáp, anh chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ vẫn không chút dao động.
- Đừng quên, Mavuika. Đây là quyết định của ta.
Và rồi, trước lời thách đấu của anh dành cho Ronova, và sự chứng kiến của Dạ Thần, anh bước lên Ngai vàng của Lửa nguyên thuỷ. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi anh chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, Mavuika thấy anh mỉm cười. Một nụ cười mà suốt đời cô không thể quên.
- Sống tốt, Mavuika.
Giọng nói ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, không phải như một mệnh lệnh hay một lời trách móc, mà chỉ như một lời chúc phúc từ một người mà cô kính trọng, một người đã hy sinh tất cả để cô có thể tiếp tục con đường của mình. Không có gì được nói thêm, chỉ có sự im lặng của anh, như thể mọi thứ đều đã hoàn thành.
Mavuika đứng im lặng, nhìn vào khuôn mặt không còn sự sống của anh, nơi đôi mắt đã vĩnh viễn ẩn sau chiếc mặt nạ sắt ấy. Đó là một nụ cười, nhẹ nhàng nhưng đầy hy sinh, như một dấu hiệu cuối cùng để cô có thể bước tiếp trong cuộc sống còn lại.
______________________________
Hiện tại - Nơi an nghỉ của Capitano
Ochkanatlan vẫn phủ một màu trắng xám của bụi và gió. Nhưng giữa thế giới hoang vu này, có một góc nhỏ luôn được sưởi ấm bởi một ngọn lửa lặng lẽ, ngọn lửa của một người phụ nữ luôn trở lại cùng với những lời chưa kịp nói hết.
Cứ mỗi đêm, Mavuika nhẹ bước trên nền đá đổ nát, hướng về nơi an nghỉ của Capitano, cô không mang theo gì nhiều, chỉ có một bông "Lá khô tử anh" nằm gọn trong lòng bàn tay. Loài hoa hiếm gặp, chỉ mọc duy nhất ở vùng Ochkanatlan này
Mỗi lần đến, cô đều nhẹ nhàng đặt những bông hoa xuống gần linh cữu anh, như một cách gửi gắm tâm sự. Cánh hoa khô, màu xám tro, mang theo hình ảnh của anh—vẻ ngoài cứng rắn, lạnh lẽo, nhưng cũng đầy ẩn sâu sự kiên cường. Chính anh, giống như những cánh hoa này, đã vượt qua vô vàn thử thách, để lại dấu ấn không thể phai mờ. Nhưng ở giữa những cánh hoa ấy, là một nhị hoa đỏ rực - tượng trưng cho Mavuika. Cô là ngọn lửa bập bùng, rực rỡ và ấm áp, bất chấp những tro tàn bao quanh. Cô là điều mà anh đã luôn bảo vệ, là sự sống tiếp nối sau tất cả những hy sinh, và là sự bình yên mà anh không thể ở lại để trải nghiệm. Cô không chỉ là nhị hoa đỏ giữa cánh hoa xám, mà là điều mang lại ý nghĩa cho tất cả những hy sinh ấy.
Đêm hôm ấy, cô lại đến, ngồi cạnh linh cữu của anh, vẻ mặt chứa đựng rất nhiều tâm sự muốn chia sẻ cho anh
- Hôm nay có nhiều điều ta muốn nói với anh. Cách đây ít ngày ta có gặp một đứa trẻ, nó nhìn ta với ánh mắt rất giống anh, lạnh lùng nhưng cũng rất sâu sắc. Có lẽ, ở đâu đó trên thế giới này, vẫn còn một phần của anh đang tiếp tục sống.
Cô chậm rãi thở ra, hơi ấm của cô dường như tan biến ngay khi chạm vào không khí giá lạnh.
- Anh thật là ngốc. Mavuika đứng trước linh cữu của anh, nhẹ nhàng đặt bông hoa lên tấm thân đã nguội lạnh
- Ta chưa từng muốn anh hy sinh vì ta. Nhưng... ta cảm kích, vì anh đã làm điều đó còn tốt hơn ta.
Gió lại thổi qua, nhẹ như một cái chạm tay vô hình.
- Anh đang nghe ta nói, phải không?"
Chỉ có im lặng đáp lại. Nhưng cô biết, anh vẫn ở đây. Mavuika cười nhạt, lắc đầu như thể đang tự trách bản thân vì câu hỏi ngốc nghếch ấy. Cô vươn tay, đầu ngón tay run nhẹ, chạm lên gương mặt anh, một thân xác đã không còn hơi ấm, không còn nhịp đập của sự sống.
- Ta không thể cảm nhận được anh...Lời nói bật ra như một tiếng thở dài, nhưng lại chất chứa nỗi đau sâu thẳm. Anh ở ngay trước mắt cô, nhưng cũng xa đến mức không thể chạm tới.
Mavuika, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể ngăn được khoảnh khắc yếu đuối này. Cô khẽ siết bàn tay lại, đôi mắt cay xè nhưng không muốn để lộ sự yếu đuối. Cô cúi xuống, lấy chiếc kính mát từ trong áo choàng, đeo lên để che đi những giọt lệ không thể kiểm soát.
"Không ai được phép thấy cô khóc."
Hơi thở cô trở nên nặng nề hơn khi ký ức về Xbalanque hiện lên.
- Nếu cô muốn, ta có thể trao lại sức sống mà "Chấp chính của cái chết" ban cho ta. Hãy sử dụng nó để đánh thức bất kỳ ai, một người mà cô không thể buông bỏ.
Đó là lời đề nghị mà linh hồn vĩ đại ấy đã từng nói với cô, nhưng cô đã từ chối, không phải vì cô không muốn gặp lại Capitano. Mà là vì...Anh đã lựa chọn số phận này. Capitano đã chấp nhận hiến dâng chính mình để giải thoát những linh hồn bị nguyền rủa suốt hàng trăm năm qua. Anh không chiến đấu để có cơ hội sống lại-anh chiến đấu để cô có thể tiếp tục sống. Nếu cô mang anh trở về, vậy thì sự hy sinh của anh sẽ trở nên vô nghĩa. Hơn nữa đó không phải là điều cô muốn, những ký ức trong cô giờ đây đều là những tài sản quý giá, những người khôn g thể gặp lại, nếu có gặp thì sẽ lưu luyến khó rời, bởi vậy cô luôn giữ ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng mình
Kỷ niệm đẹp nhất với Mavuika, có lẽ là lần đầu tiên cô thấy Capitano cười. Lúc đó, họ đứng giữa căn phòng Quản lý, nơi ngọn lửa thiêng của Natlan bùng cháy dữ dội xung quanh. Lửa phản chiếu trên chiếc mặt nạ sắt của anh, che đi khuôn mặt thật, nhưng không thể che giấu âm thanh trầm thấp của một tiếng cười ngắn ngủi, tiếng cười đầu tiên và cũng là duy nhất mà cô từng nghe từ anh. Một nụ cười không phải của kẻ chiến thắng, mà là của một chiến binh chấp nhận thất bại một cách khiêm tốn.
Ngày đó, họ đã giao đấu không chỉ bằng vũ khí, mà bằng cả lý tưởng. Một vị thần - một quan chấp hành tưởng như đối lập, cuối cùng lại tìm thấy một điểm chung: một con đường để bảo vệ những gì họ yêu quý. Khi trận chiến kết thúc, cả hai không còn là kẻ thù mà là những người đồng hành trong cùng một mục tiêu. Nhưng giờ đây, chỉ có mình cô bên cạnh linh cữu lạnh lẽo của anh. Trên ngai vàng băng giá, Capitano vẫn giữ dáng vẻ oai nghiêm như khi còn sống, bộ giáp đen huyền phủ đầy lá và tro bụi, đôi tay đặt trên chuôi kiếm, như thể anh chỉ đang nghỉ ngơi sau một trận chiến dài. Nhưng Mavuika biết anh đã không còn hơi thở.
Rồi, một nụ cười khẽ hiện trên môi cô. Một nụ cười mang theo cả nỗi buồn và sự trân trọng.
- Anh đúng là kẻ ích kỷ, Capitano.
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng vang vọng khắp không gian tĩnh lặng
- Anh từng thua ta một lần, nhưng lần này, anh thắng rồi. Anh đã đi trước ta, nhưng ta không trách anh đâu. Vì ta biết, anh đã chọn con đường này để bảo vệ ta, để bảo vệ tất cả. Cô đặt một tay lên ngai vàng, cúi đầu thật thấp-không phải với tư cách một nữ thần, mà là một người bạn, một người mà cô dành một tình cảm đặc biệt
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của vùng Ochkanatlan, Mavuika khẽ nhắm mắt, trong tâm trí, cô vẫn nghe thấy tiếng cười ngày hôm đó, tiếng cười duy nhất, nhưng cũng là vĩnh cửu.
Nhưng rồi, cô cười một cách nhẹ nhàng: - Vậy mà giờ đây, ta lại là người sống sót... mà anh không còn ở đây để chia sẻ cùng ta.
Nụ cười này, dù đầy đau đớn, lại như một lời tạ ơn, vì dù anh đã đi xa, nhưng những gì anh để lại, những gì anh đã làm, sẽ không bao giờ phai mờ trong trái tim cô. Có lẽ, nụ cười cuối cùng của anh là một lời tạm biệt, một lời hứa rằng dù anh không còn nữa, nhưng Mavuika sẽ luôn là phần quan trọng của cuộc đời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro