Chương 3: Hành trình mới

11 giờ rưỡi đêm, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên sáng lên. Bà Hạnh giật mình, nhìn thấy dòng chữ "Con gái út" hiện trên màn hình. Linh cảm chẳng lành khiến bà lập tức bắt máy:
– Sao thế con gái? Sao gọi mẹ muộn thế này?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói run rẩy, nghẹn ngào. Nghe xong, bà Hạnh không hỏi thêm gì, vội vã lên xe phóng thẳng về Thuận Thành. Bà biết chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra. Trong ánh đèn xe rọi vào bóng tối, bà thấy con gái mình ngồi thu mình co ro ở góc cổng trường cũ. Không chần chừ, bà bước vội tới, ôm lấy con. Cô bé òa khóc như một đứa trẻ bị lạc mẹ giữa đêm.
Bà Hạnh nghẹn ngào nói:
– Con gái à, mẹ sẽ đưa con về. Về sống với mẹ. Thanh Nga im lặng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo mẹ lên Hà Nội. Khi bước vào căn nhà mới, cô có chút bất ngờ. Ngôi nhà được bài trí theo phong cách cổ điển, nội thất gỗ nâu trầm, tạo cảm giác ấm áp lạ thường. Bà Hạnh dìu con gái ngồi xuống ghế, ánh mắt lo lắng khôn nguôi:
– Nói mẹ nghe đi, đã có chuyện gì xảy ra?
Thanh Nga bắt đầu run rẩy kể lại toàn bộ sự việc – từ hành vi không đứng đắn của Dũng, đến cái tát oan nghiệt và sự thờ ơ, lạnh lùng từ những người được gọi là "gia đình". Khi cô còn đang nói, chị gái Thanh Nhi từ tầng trên lao xuống ôm chặt lấy em, nước mắt lăn dài:
– Sao em ngốc vậy? Sao không nói cho mẹ và chị sớm hơn?
Bà Hạnh siết chặt bàn tay con gái, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người mẹ tần tảo. Bà nghẹn ngào:
– Từ giờ con ở đây, ở với mẹ, với chị Nhi, với cả chú Tuấn nữa. Mẹ sẽ không để con chịu thiệt thòi thêm một lần nào nữa đâu.
Thanh Nhi buông em ra, mắt đỏ hoe. Thanh Nga cố gắng mỉm cười, an ủi chị rằng mình không sao. Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, ba mẹ con được ngủ chung trong một căn phòng. Cảm giác bình yên, an toàn ùa về khiến Nga dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, bà Hạnh khẽ hỏi:
– Nga này, ngày mai mẹ sẽ làm thủ tục chuyển trường cho con nhé. Con sẽ học cùng chị Nhi. Nga có chút do dự. Cô còn nhiều tiếc nuối với trường cũ, bạn bè cũ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Cô biết, đây là lựa chọn đúng đắn nhất.
Sáng hôm sau, khi Nga bước xuống nhà sau khi vệ sinh cá nhân, cô thấy cả nhà đang cùng ngồi ăn sáng, trò chuyện vui vẻ. Một cảm giác ấm áp lan tỏa – có lẽ đây mới thật sự là "gia đình". Giọng chú Tuấn vang lên đầy trìu mến:
– Nga dậy rồi hả? Xuống ăn sáng với mọi người đi con.
Chú không hề xa cách vì bà Hạnh từng có một đời chồng, ngược lại, chú luôn ấm áp và yêu thương hai chị em như con ruột. Trong bữa ăn, Thanh Nhi nói:
– Sáng nay em đi làm thủ tục hả? Tuyệt thật, mai là được học chung với chị rồi.
Bà Hạnh đặt ly sữa trước mặt con gái, giọng nhẹ nhàng:
– Lát mẹ đưa em về trường làm thủ tục chuyển, xong sang trường con làm luôn thủ tục nhập học, giải quyết trong một ngày cho gọn. Nga ngoan ngoãn gật đầu, cầm ly sữa uống cạn.
Ăn xong, chú Tuấn đi làm, Thanh Nhi dắt chiếc xe máy điện vespa ra ngoài, còn không quên vẫy tay chào hai mẹ con. Nga mỉm cười, vẫy tay đáp lại.
Tám giờ sáng, hai mẹ con đã có mặt tại trường cũ làm thủ tục chuyển trường. Thầy hiệu trưởng nhìn Nga rồi nhìn bà Hạnh, giọng đầy tiếc nuối:
– Em Nga rất ngoan, học lực cũng không tệ. Em chuyển đi thật sự là thiệt thòi cho trường.
– Cảm ơn thầy đã quan tâm đến con bé. Xin phép thầy, tôi đưa cháu đi. – bà Hạnh nhẹ nhàng đáp lại. Khi hai mẹ con vừa bước ra khỏi cổng trường, một giọng gọi gấp gáp vang lên phía sau. Ánh Dương – người bạn thân chơi với Nga từ cấp 2 – chạy tới, ánh mắt vừa trách vừa buồn:
– Sao mày chuyển đi đột ngột thế?
– Tao xin lỗi... Khi nào rảnh tao sẽ kể mày nghe sau nhé, giờ tao phải đi rồi. – Nga nói khẽ, giọng dỗ dành. – Mày lên đó không được quên tao đâu đấy! – Dương hờn dỗi.
Nga bật cười, gật đầu. Cô tạm biệt Dương rồi cùng mẹ lên xe về Hà Nội. Trước khi xe lăn bánh, cô ngoái đầu nhìn lại mái trường thân quen – một nơi tuy chưa gắn bó lâu, nhưng đã để lại trong cô biết bao ký ức. Tạm biệt nhé, Thuận Thành số 1 – nơi của một đoạn thanh xuân đáng nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro