Chương 3: Thay đổi và làm quen

Cánh cửa phòng của Arkha vừa đóng lại phía sau lưng em, để lại một khoảng im lặng chỉ còn nghe được tiếng thở của nhau.

Em chưa kịp hỏi hay làm gì khác, đã bị hắn nắm cổ tay em kéo đi.

Không đau.
Nhưng đủ mạnh mẽ để khiến em giật mình bước theo.

" Đi thôi. Đi thay trang phục rồi tôi dắt em đi làm quen với những đội khác."

Giọng hắn vang vọng, như thể đang ra lệnh cho em.

Bước chân hắn dài và nhanh. Hắn kéo em đi mà chẳng có chút dịu dàng nào, cổ tay em nằm gọn trong lòng bàn tay hắn như thể đã quen với việc dẫn ai đó theo sau.... hoặc quen với việc không để ai trốn thoát.

Cuối cùng , hắn dừng trước một cánh cửa kim loại cũ kĩ . Không gõ, cũng chẳng nói gì. Chỉ đẩy mạnh một cái

RẦM

Bên trong, chỉ toàn mùi kim loại, mùi bụi sắt và cả mùi đặc trưng của Hạ Giới - tuy không sạch sẽ nhưng nó thật.

Em nhìn hắn

Hắn nhìn em

" Đáng lý tôi nên đưa em đi thay đồ sớm hơn mà tôi lại quên mất" - Hắn nhìn từ đầu đến cuối bộ đồ Thiên Giới của tôi đã dính bẩn và bị rách vài chỗ.
" Đi ra ngoài với bộ đồ này... đúng là rước hoạ vào thân"

Em hỏi hắn, giọng em ẩn chứa sự tò mò

" Rước hoạ gì ạ?"

Tamsy nhìn em như nhìn một đứa trẻ chẳng biết gì, một đứa trẻ chưa biết ngọn lửa nóng thế nào.

" Ở Hạ Giới, mà mặc đồ của Thiên Giới giống như em đang tự cầm bảng " bán tôi đi" vậy"

Hắn bước lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt với em.

" Buôn người, chợ đen, đám nghiên cứu,... chúng rất thích những thứ quý hiếm. Mà người Thiên Giới sống sót sau khi rơi xuống Hạ Giới.." - Hắn dừng lại, để em suy nghĩ rồi nói tiếp. Hắn nâng cổ tay em , dò xét sợi dây xích quấn trên cổ tay em. " Lại quý hơn vàng. Chỉ bộ đồ em mặc đã đáng giá cả một sinh mạng"

Em nghẹn ở cổ họng.
Không phải vì lời hắn, mà vì ánh mắt hắn: vừa cảnh cáo, vừa như đánh dấu con mồi, hoặc là món đồ chơi

" Em không biết chuyện ấy"

" Giờ thì em biết rồi"

Hắn quay lưng, lục lọi kiếm đồ cho em. Hắn lôi ra một đồ quần áo đen ôm sát, cùng với áo khoác ngắn và đôi giày, cả đôi găng tay.

" Thay đi, rồi ra ngoài"

Hắn bước ra để em ở lại căn phòng đầy mùi kim loại này. Em thay đồ, bộ đồ thoải mái , dễ chịu và cũng dễ di chuyển.

Nhưng khoảnh khắc em nhìn bản thân em vào gương, em thấy mình khác. Không còn là một kẻ lạc lõng từ Thiên Giới nữa.

Mà em giống như một phần của nơi này- u ám, bụi bẩn, mệt mỏi, nhưng nó thật, và nó sống.

Khi em bước ra, Tamsy nhìn em, ánh mắt hắn hài lòng hơn hẳn. Hắn liếm môi như đang đánh giá

" Ổn rồi. Đi thôi, tôi dắt em đi gặp những người khác"

Hắn dẫn em tới căn phòng đầu tiên, mở cửa ra. Ở trong khá nhiều người, bọn họ đang sắp xếp hộp, kiểm tra dụng cụ.

" Đây là đội hỗ trợ"
Giọng hắn bình thản
" Họ không đánh nhau được nhưng không có họ... bọn tôi chẳng sống nổi"

Một người đàn ông có dáng người to lớn, có vết sẹo dài tới mí mắt đến lại gần.
Ánh mắt anh ta sắc nhưng không ác.

" Thành viên mới?"
Giọng anh ta trầm ấm
" Anh là Gris, đội trưởng đội hỗ trợ. Còn đây là Follo"

Một cậu trai đội nón gật đầu lịch sự

Em nhìn bọn họ

" Em là User"

" Trông em có vẻ còn ngại ngùng nhỉ? Không sao, từ từ rồi sẽ quen thôi" - Anh ta nói rồi cười vui vẻ

Em tính nói gì đó thì—-

Bộp
Tiếng đập cửa ầm ĩ

Ba bóng người xuất hiện như gió lùa làm em giật mình nép sau lưng Tamsy, tay bấu lấy vạt áo hắn. Hắn thấy chỉ để yên cho em bấu víu lấy hắn.

Gã tóc vàng cầm ô, cổ và tay của gã chi chít những hình xăm. Bên cạnh là một cô gái tóc đỏ bé nhỏ nhưng đôi mắt lại sắc như lửa. Cuối cùng là chàng trai tóc xanh, mang vẻ xa xỉ, tay cầm cây gậy như thể một quý tộc đang lạc vào Hạ Giới.

" Ô hô"
Gã tóc vàng huýt sáo
"Tamsy, thành viên mới hả?"

Em càng nép sau lưng Tamsy hơn

" Ừ, sếp cho học việc 1 tuần"
Tamsy trả lời thay em

Bọn họ ai cũng trố mắt nhìn em , rồi gương mặt lại bừng sáng lên như thế chuyện gì đó thú vị.

Chàng trai tóc xanh cầm gậy , nhìn em đầy dò xét:

" Trông không giống người Hạ Giới. Cô bé, em là người Thiên giới?"

Em khựng lại không dám hó hé , chỉ nhìn lên Tamsy, nhìn thấy sự bình thản của hắn.

" Ừ, người của Thiên Giới, có Nhân Khí"

Ba người bọn họ dường như đồng thanh : " Hả!?"

Cô gái tóc đỏ lại gần em cúi người xuống ngang em, ánh mắt cô ta sáng như đèn

" Bé con, Nhân Khí của em là gì? Cho chị xem đi"

Cô lưỡng lự, không biết rõ về cái thứ gọi là Nhân Khí. Tamsy nâng cổ tay em lên

" Cái này"
Hắn nói đơn giản

" Sợi dây xích này sao?"
Cô gái tóc đỏ kia trố mắt nhìn nó rồi nhìn em
" Vậy nó làm gì được?"

Em rụt rè trả lời

" Em không biết nữa, nhưng mà lúc em bị quái thú tấn công, nó đã tạo ra tấm khiên bảo vệ em"

Cả ba người đứng hình nhìn em dường như đang tiêu hoá lời mà em vừa thốt ra

Gris và Follo cũng đứng hình theo

Chỉ trừ Tamsy - hắn như đã biết trước, cũng đúng thôi chính hắn là người chứng kiến và mang em về đây mà.

Cô gái tóc đỏ huých cùi chỏ vào tay gã tóc vàng kia

" Đỉnh thật, hiếm thấy lắm luôn Enjin nhỉ?"

Chàng trai tóc xanh tiến lại hỏi

" Vậy nó còn làm gì khác không? Có thể tự điều khiển hay là-"

" Khoan, hỏi dồn dập vậy mà chẳng ai tự giới thiệu , không thấy cô bé này đang sợ à?"
Tamsy cắt ngang lời của chàng trai tóc xanh kia

" À xin lỗi nhé, tôi quên bén mất. Vậy để anh giới thiệu cho nhóc Thiên Giới nhé"- Gã chỉ vào bản thân gã và lần lượt từ cô gái tóc đỏ đến chàng trai tóc xanh.

" Anh là Enjin, đội trưởng đội Akuta. Cô bé tóc đỏ này là Riyo, còn thằng nhóc tóc xanh này là Zanka. Rất vui được gặp em và chào mừng em đến với hội dọn dẹp"

Gã ta mỉm cười nhìn em

" Em là User, rất vui được làm quen ạ"

Zanka tiến lại gần em hơn , nheo mắt nhìn em có chút khó hiểu

" Nè, em sợ tụi anh hả? Tụi anh có ăn thịt em đâu mà sao cứ núp sau lưng Tamsy quài vậy?"

" Vì..." - Cô ngập ngừng
" Tamsy bảo ... nếu để người khác biết em từ trên Thiên Giới rơi xuống... em sẽ bị đem bán"

Một giây im lặng
Rồi—

Cả đám cười như được mùa

Ngay cả Tamsy, Gris và Follo cũng bật cười theo

Tamsy đưa tay lên xoa đầu em như thể đang dỗ ngọt một con mèo nhỏ đang hiểu sai ý hắn

" Tôi nói nếu em mặc đồ Thiên Giới thì lung tung ngoài đường sẽ bị bọn người xấu bắt mất."
Hắn lại nhấn mạnh từng chữ
"Bọn ngoài kia. Không phải người trong hội dọn dẹp"

" Đúng rồi đấy cô bé"
Enjin cười đến chảy nước mắt
" Bọn tôi bán ai thì bán chứ không bán đồng đội của mình.. làm gì có ai ngu như vậy"

Riyo chạy tới nắm tay em : " Tụi chị còn đang tò mò về em đến phát điên đây này, mà em vừa xinh vừa dễ thương lại còn ngoan ngoãn thế này sao mà nỡ bán em đây" - Riyo mỉm cười véo nhẹ má em

Zanka cũng lên tiếng : " An toàn rồi. Yên tâm"

Em thở phào, ngực nhẹ đi hẳn.

Lần đầu tiên, em cảm thấy mình thật sự không đơn độc. Và cũng là lần đầu tiên, em cảm nhận được thứ gọi là " an toàn"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro