CHƯƠNG 1 : HỒ SƠ CHUYỂN TRƯỜNG


Trường THPT ATSH , thứ Hai, 6h45 sáng.

Gió đầu mùa lạnh len lỏi qua từng khe cửa lớp, mang theo hơi sương biển mỏng. Sân trường vẫn lác đác vài nhóm học sinh đến sớm, ríu rít chuyện trò. Nhưng ở một góc khuất trên tầng ba, một cậu học sinh mới đang đứng trước cửa lớp 11A3 – ánh mắt sắc lạnh, dáng đứng thẳng tắp, tay cầm hồ sơ còn chưa kịp đóng lại.

Đức Duy. Họ tên đầy đủ: Hoàng Đức Duy, chuyển từ một trường dân lập ở Hà Nội

Không ai biết cậu là ai. Không bạn bè, không ảnh mạng xã hội, không một thông tin gì trên hệ thống ngoài một vài dòng trống trơn trong học bạ. Nhưng không ai để ý điều đó. Trừ một người.

---

Bên trong lớp học, Quang Anh, lớp trưởng lớp 11A3 – đang ghi chép cẩn thận số lượng sổ đầu bài. Cậu ngẩng lên khi thầy Tài giám thị đẩy cửa bước vào, đi sau là Đức Duy.

“Các em, đây là bạn Đức Duy, học sinh mới chuyển vào lớp chúng ta. Từ hôm nay, bạn sẽ học cùng lớp.”

Giọng thầy Tài đều đều, nhưng ánh mắt lại liếc nhanh về phía Quang Anh, như chờ một phản ứng nào đó.

Quang Anh chỉ mỉm cười nhạt, gật đầu lịch sự. “Chào cậu.”

Duy nhìn cậu, ánh mắt không chút dao động. “Chào.”

---

Ghế cuối lớp, cạnh cửa sổ. Vị trí quen thuộc dành cho những kẻ muốn giấu mình. Đức Duy bước đến ngồi xuống mà không nhìn quanh. Nhưng không khí trong lớp khẽ thay đổi – không ai biết tại sao, chỉ là… một chút bất an mơ hồ.

Phía trên, Quang Anh vẫn giữ dáng ngồi thẳng lưng, cặp mắt nâu trầm không rời khỏi bóng dáng người mới.

Tên đó... quen. Quá quen.
Một hình ảnh loáng qua – sân thượng mờ sương năm lớp 9, tiếng khóc nức nở, đôi mắt cầu cứu mà không ai trả lời.

Cậu rùng mình.

---

Giờ ra chơi, Hải Đăng – đội trưởng đội bóng, bạn thân của Quang Anh – đập nhẹ vào vai cậu.

“Cậu ta nhìn hơi ghê, nhỉ?”

“Ừm.” Quang Anh trả lời, mắt vẫn dõi về phía Đức Duy – người đang đọc sách một mình ở hành lang tầng hai.

“Muốn tớ điều tra cho không?” Hải Đăng cười cợt, nhưng ánh mắt lại có chút nghiêm túc.

“Không cần. Cứ để yên đã.” Quang Anh đáp.

---

Trong khi đó, ở thư viện, Đăng Dương – phó chủ tịch hội học sinh – vô tình thấy hồ sơ trống của Đức Duy khi đang kiểm tra danh sách học sinh. Cậu khẽ nhíu mày, chụp lại bằng điện thoại, gửi ngay cho một người: Quang Hùng.

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng:

“Cậu bé đó đã xuất hiện. Mọi thứ sắp bắt đầu rồi ”

---

Tối hôm đó, Đức Duy ngồi một mình trong ký túc xá, tay cầm bức ảnh cũ – hình ảnh một học sinh đeo kính, cười nhút nhát giữa sân trường. Phía sau bức ảnh là dòng chữ đã mờ:

“Nếu một ngày em quay lại… liệu anh còn nhớ em không?”

Ánh mắt Duy lạnh buốt, nhưng giọng lại thì thầm dịu dàng:

“Quang Anh… Cậu là người đầu tiên tôi tha thứ. Nhưng cũng có thể là người cuối cùng tôi hủy diệt.”
































~End~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro