Chương 2.

Bầu không khí trong phiên tòa án lạnh lẽo một cách vô tình, khác hẳn sự nóng bức hừng hực đến nảy lửa của những trận cãi vã đánh đập mà Jungkook từng quen thuộc. Ánh đèn trên trần nhà trắng xóa chiếu xuống, làm nổi bật lên những khuôn mặt căng thẳng và xa lạ. Jungkook ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ cứng nhắc, đôi tay vò nhàu mép chiếc áo khoác cũ đã gả màu phai sờn mà cậu mặc đến trường. Cậu cảm thấy mình nhỏ bé tội nghiệp đến đáng thương, như một hạt bụi lạc lõng giữa không gian rộng lớn và đầy rẫy những quy tắc khô khan này.

Khi vị thẩm phán với khuôn mặt nghiêm nghị và giọng nói trầm ấm nhưng không một chút xúc cảm hướng về phía cậu và hỏi:

“Jeon Jungkook, sau khi cha mẹ ly hôn, con mong muốn được sống với ai? Với cha hay với mẹ?”

Cả căn phòng dường như nín thở, cậu hướng đôi mắt mang đầy khao khát được chở che về phía cha và mẹ. Nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn đầy chán ghét và ruồng bỏ. Với mẹ cậu, cậu chỉ là một sai lầm đẩy bà vào cuộc hôn nhân bi thảm không hạnh phúc. Còn với cha cậu, thì cậu cũng chỉ là một vật cản đường có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng tốt nhất là không nên tồn tại trong cuộc đời ông.

Jungkook từ từ đứng dậy. Đôi chân cậu hơi run rẩy, nhưng cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Cậu không còn nhìn về phía người cha, kẻ mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ và bực tức, cũng chẳng nhìn về phía người mẹ, người đang cắn chặt môi, ánh mắt dán xuống sàn nhà như để tránh né một điều gì đó. Thay vào đó, cậu nhìn thẳng vào vị thẩm phán, giọng nói của cậu nhỏ nhưng rõ ràng, kiên định một cách kỳ lạ so với độ tuổi mười ba:

“Thưa ngài thẩm phán, con muốn được sống với bà ngoại của con...”

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm, hay có lẽ là một tiếng rên rỉ nhẹ thoát ra từ người mẹ. Bà Kim Soojin cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, nhìn cậu con trai với một ánh mắt vô cùng phức tạp. Trong đó có sự nhẹ nhõm thật sự, vì gánh nặng cuối cùng cũng được trút bỏ, có một chút xót xa mơ hồ, vì dù sao đó cũng là máu mủ của mình. Nhưng tuyệt nhiên, không có một chút lưu luyến hay yêu thương nào mà một người mẹ nên dành cho đứa con mà mình rứt ruột mang thai chín tháng mười ngày để sinh ra. Người cha, Jeon Daehyun, chỉ nhếch mép cười một cái đầy chua chát và dửng dưng. Ông ta thậm chí còn không có chút động thái giả vờ tranh giành quyền nuôi con.

Quyết định của Jungkook dường như nằm trong dự đoán của tất cả mọi người, nó chỉ là sự xác nhận cho một sự thật hiển nhiên đã tồn tại từ lâu rằng cậu chỉ là một món hàng bị lỗi mà không ai thực sự muốn nhận.

Và thế là, cuộc đời mới của Jungkook lại bắt đầu, không phải trong một ngôi nhà sang trọng hay một thành phố nhộn nhịp, mà tại một ngôi nhà nhỏ nép mình trên con dốc thoai thoải ở ngoại ô Busan, nơi có tiếng sóng biển rì rào và bà ngoại, người phụ nữ duy nhất trên đời còn cho cậu cảm giác thế nào là được yêu thương.

Ngôi nhà của bà ngoại Jungkook, giống như một ốc đảo yên bình sau những cơn bão tố liên miên của cuộc đời cậu. Nó mang màu cũ kỹ của thời gian, với những bức tường gỗ đã bạc màu theo năm tháng, mái ngói phủ đầy rêu xanh, nhưng nó lại mang đến cảm giác ấm áp một cách lạ thường. Mùi hương ở đây không phải là mùi rượu hay mùi hương của sự oán hận dối lừa, mà là mùi thơm thoang thoảng của đất ẩm sau mưa, mùi của những trái quýt thơm chín vàng ở phía trước mái hiên nhà, mùi của món canh rong biển nóng hổi bà nấu mỗi buổi chiều tà nhẹ buông, và trên hết, là mùi vị của tình yêu thương, mùi vị của gia đình.

Bà Lee Hyesoo là một người phụ nữ nhỏ nhắn, dáng lưng hơi còng sau bao năm tháng vất vả, nhưng đôi mắt bà luôn ánh lên một sự ấm áp và tĩnh lặng kỳ lạ. Khi Jungkook bước chân đến trước cổng nhà bà với chiếc vali nhỏ xách trên tay và đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc đến cạn cả nước mắt trên suốt chuyến xe buýt dài, bà không nói gì nhiều. Bà chỉ mở rộng vòng tay gầy guộc nhưng chắc chắn của mình và ôm chặt lấy cậu. Cái ôm không lời ấy nói lên tất cả:

“Mừng con về nhà, cháu trai của bà. Ở đây, sẽ luôn nhà của con, Jungkook à!”

Những ngày đầu ở nhà bà, Jungkook như một con chim non bị thương, thu mình trong tổ, nhìn ra thế giới bên ngoài với đôi mắt đầy cảnh giác và nỗi sợ hãi. Cậu ít nói, hầu như chỉ giao tiếp bằng những cái gật đầu lắc đầu. Nhưng bà ngoại lại chẳng bao giờ ép buộc hay than phiền. Bà để cho cậu có không gian riêng thuộc về cậu, nhưng vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh chăm sóc.

Bà dạy cậu cách tưới nước cho những luống hoa cúc vàng rực trước sân, cách nhổ cỏ mà không làm tổn thương rễ cây non. “Cây cỏ cũng như con người vậy, Kookie à!”. Tiếng bà nói mang giọng trầm ấm như tiếng gió chiều buông thổi qua từng kẽ lá, “chúng cần sự kiên nhẫn và dịu dàng.” Bà dạy cậu nấu những món ăn đơn giản nhưng đậm đà hương vị của gia đình. Mẻ kimchi bà muối cả tháng trời, món cá kho tộ thơm lừng, những chiếc bánh gạo nóng hổi phết mật ong vàng óng. Trong căn bếp nhỏ ấm áp của bà, Jungkook dần tìm thấy những hương vị của sự bình yên.

Buổi tối, hai bà cháu thường ngồi trên chiếc ghế tre cũ kỹ trước hiên nhà, nhìn ra biển đen thẫm dưới bầu trời đầy sao. Bà kể cho cậu nghe những câu chuyện về tuổi thơ của mẹ cậu, về những ngày tháng khó khăn của những năm tháng xưa cũ. Bà không bao giờ lên án hay chê trách con gái mình, bà chỉ nhẹ nhàng.

“Mẹ của con đã phải chịu nhiều đau khổ, nó khiến trái tim người ta trở nên chai sạn. Nhưng Jungkookie à, đừng để nỗi đau của người khác khiến cho trái tim mình hoá đá con nhé!”

Bà là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất của Jungkook. Khi cậu gặp ác mộng, giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì tiếng hét vang vọng từ trong ký ức, vẫn có bà ở bên cạnh, vỗ nhẹ vào lưng cậu, hát ru cậu bằng những bài hát đồng dao cũ kỹ mà bà từng hát cho mẹ cậu nghe. Khi cậu bị bạn bè ở trường mới trêu chọc vì giọng nói nhỏ nhẹ và tính cách nhút nhát, bà ôm cậu vào lòng và nói với cậu rằng:

“Lòng tốt và sự chân thành của con mới là vũ khí mạnh mẽ nhất. Một ngày nào đó, chúng sẽ giúp con tỏa sáng.”

Tuổi thơ bên bà không có những món quà đắt tiền hay những chuyến du lịch xa xỉ. Nó được xây dựng nên từ những điều giản dị nhất, là những buổi sáng cùng bà ra chợ chọn hải sản tươi, hít hà mùi biển mặn mòi theo gió nhẹ đưa hương, hay những chiều lang thang trên bãi biển, nhặt những viên đá cuội xinh xắn với biết bao hình thù ngộ nghĩnh, hoặc những đêm đông lạnh giá được cuộn tròn trong chiếc chăn bông dày mà bà đã dành dụm mua cho cậu, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói.

Bà dạy cậu cách tha thứ, không phải vì người khác xứng đáng, mà để bản thân mình được thanh thản, bởi có phải hay chăng tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho chính mình. Bà dạy cậu cách yêu thương, cho dù trái tim đã từng bị tổn thương. Bà dạy cậu rằng giá trị của một con người không nằm ở quá khứ hay hoàn cảnh, mà nằm ở cách họ đối mặt với hiện tại và hướng đến tương lai.

Dưới tình yêu thương và sự dạy dỗ của bà, vết thương lòng của Jungkook dần dần đã lành lại, dù vết sẹo vẫn còn ở đó nhưng ít nhất nó đã đỡ đau hơn. Nỗi sợ hãi và sự trống rỗng từng chiếm lĩnh trái tim cậu dần nhường chỗ cho sự bình yên và một sức mạnh nội tâm thầm lặng. Jungkook bắt đầu mỉm cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn. Ánh mắt cậu, vốn đục mờ vì đau khổ, giờ đây đã dần lấy lại được vẻ tinh khôi trong trẻo vốn có, và ẩn sâu trong đó là một sự thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc với nỗi đau của người khác.

Bà ngoại không chỉ cho cậu một mái nhà. Bà đã cho cậu một tuổi thơ thực sự, cho cậu một lăng kính để nhìn thế giới bằng sự dịu dàng và bao dung, và trên hết, bà đã cho cậu một lý do để tin rằng, dù có bị tổn thương đến đâu, thì trong thế giới rộng lớn này, vẫn luôn tồn tại một tình yêu vô điều kiện, một bến bờ bình yên mang tên “gia đình”.

Là nơi ấm áp dưới mái hiên nhỏ có bóng dáng của bà đang chờ đợi cậu đi học về mỗi ngày, là những bữa cơm giản đơn có bà ngồi đó cùng ăn, là những bộ quần áo ngát hương thơm chính tay bà đã giặt,

Và là nơi góc nhỏ có bà ôm ấp cả tuổi thơ...

Hết Chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro