Chương 1: Sự Thay Đổi Đột Ngột và ký ức bị lãng quên?
Kaito bước từng bước nhẹ nhàng trên con phố vắng lặng, cơn mưa buổi chiều đã tạnh từ lâu, nhưng không khí vẫn ẩm ướt, lạnh lẽo. Anh không thể nhớ rõ mình đã bước đi bao lâu, chỉ biết rằng mỗi bước đi đều cảm thấy mệt mỏi, giống như gánh nặng cuộc đời đã đè lên đôi vai anh.
Cuộc sống của Kaito bỗng nhiên trở nên trống rỗng. Công việc mệt mỏi, những mối quan hệ rạn nứt, và những trách nhiệm không bao giờ dứt khiến anh cảm thấy như bị kẹt trong một vòng xoáy vô tận. Anh chỉ muốn thoát khỏi tất cả, muốn tìm thấy một chút bình yên giữa cuộc sống hỗn độn này. Nhưng làm sao có thể khi những ràng buộc cứ bám riết lấy?
Bỗng dưng, mọi thứ xung quanh anh tối sầm lại. Đầu óc anh quay cuồng, và trước khi kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cơ thể anh ngã xuống đất, mắt nhắm lại trong một làn sóng tê liệt. Kaito không thể làm gì, không thể kháng cự, chỉ biết buông xuôi.
Khi mở mắt ra, một cảm giác lạnh lẽo lạ lẫm vây lấy anh. Không phải là cơn gió mùa đông lạnh buốt như mọi khi, mà là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Kaito giật mình khi cảm nhận được sự khác lạ trong cơ thể mình. Đôi tay không còn mạnh mẽ như trước, mà giờ đây là những cánh tay nhỏ bé, mềm mại của một đứa trẻ. Cảm giác cơ thể thay đổi khiến anh cảm thấy lạ lẫm đến mức không thể tin được.
"Đây... là chuyện gì vậy?"
Kaito nhìn xuống người mình. Anh không còn là một người đàn ông trưởng thành nữa. Trước mắt anh là một thân hình nhỏ nhắn, với mái tóc bạc óng ánh và đôi mắt xanh biếc. Cả bộ trang phục cũng không phải của anh. Cảm giác này thật kỳ quái, giống như anh đã trở thành một đứa bé, một cô bé, đúng hơn là...
Cô bé ngồi dậy, lúng túng đưa tay lên xoa mặt. Kaito vẫn không thể tin vào những gì đang xảy ra, nhưng không thể phủ nhận được sự thay đổi rõ ràng này.
Cô bé ngẩng đầu lên, rồi nhận ra mình đang ở giữa một con phố vắng, không hề quen thuộc. Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên phía sau.
"Ê, cô bé, em không sao chứ?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Kaito quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc cảnh phục cảnh sát đang bước đến gần. Cô ấy có vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng ánh mắt lại đầy ấm áp và lo lắng. Cảm giác an toàn bất ngờ khiến Kaito có chút yên tâm, nhưng đồng thời cũng thêm phần hoang mang.
"Em..." Cô bé không biết phải nói gì, chỉ biết mình cảm thấy rất lạ lẫm trong cơ thể này.
"Không sao đâu, cô bé. Cứ bình tĩnh nhé, tôi sẽ giúp em," người phụ nữ nói nhẹ nhàng, bước tới gần cô bé, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay người phụ nữ khiến Kaito có chút xao động. Nhưng cô không biết phải làm gì, ngoài việc nhìn vào đôi mắt lo lắng của người ấy.
"Tôi là Akiyama Haruka, cảnh sát. Em tên gì?" Haruka hỏi, giọng điệu vẫn dịu dàng nhưng chắc chắn.
Kaito im lặng một lúc, cố gắng tập trung suy nghĩ. Đầu óc cô quay cuồng, nhưng dần dần, những mảnh ký ức lạ lẫm bắt đầu ùa về. Cô nhớ một gia đình, nhớ về một người đàn ông và một người phụ nữ, những người đã bảo vệ cô suốt cuộc đời.
"Cha mẹ tôi... đâu rồi?" Cô bé hỏi, giọng đầy lo lắng và sợ hãi.
Haruka nhìn cô bé, ánh mắt có chút xót xa, nhưng không nói gì ngay lập tức. Cô hiểu, đôi khi, những lời nói có thể không đủ để giải thích tất cả. Kaito tiếp tục nhìn vào Haruka, mong đợi câu trả lời, nhưng chỉ nhận được sự im lặng, sự an ủi từ ánh mắt của người cảnh sát.
Haruka đưa tay ra, giúp Kaito đứng dậy. "Đi với tôi, cô bé. Tôi sẽ giúp em tìm hiểu mọi chuyện. Đừng lo lắng."
Kaito cảm thấy một chút yên tâm, nhưng cũng cảm thấy một nỗi lo âu lạ lẫm. "Tôi... tôi không biết mình đang ở đâu."
"Chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát. Em có thể nghỉ ngơi ở đó," Haruka nói, giọng điềm tĩnh.
Kaito chỉ biết gật đầu. Tất cả xung quanh cô quá mới mẻ, quá lạ lẫm. Nhưng Haruka, người phụ nữ trước mắt, có thể là người duy nhất có thể giúp cô tìm lại chút ít trong những ký ức mơ hồ ấy.
Cảm giác bàn tay ấm áp của Haruka vẫn giữ chặt trên vai Kaito khi cô bé bước đi. Mặc dù không thể hiểu hết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng dường như Haruka là điểm tựa duy nhất giúp cô cảm thấy một chút an toàn trong thế giới mà cô đang bị cuốn vào.
Kaito không nói gì, chỉ bước đi theo sau Haruka, ánh mắt của cô bé vẫn loang loáng những mảnh ký ức mơ hồ. Cha mẹ. Những khuôn mặt yêu thương. Một ngôi nhà ấm cúng. Tất cả như một bức tranh mờ nhạt, chưa bao giờ rõ ràng. Nhưng có điều gì đó trong cô bé khiến trái tim như thắt lại khi nhớ đến họ.
Khi Haruka dẫn Kaito đến đồn cảnh sát, một cảm giác khác biệt lại dâng lên trong lòng cô bé. Mọi thứ quá xa lạ, như thể cô đang rơi vào một thế giới không phải của mình. Cơ thể này không phải của cô. Cô là ai? Và vì sao lại rơi vào tình huống này?
Khi bước vào đồn cảnh sát, một không khí nghiêm túc và trật tự bao trùm. Mọi người trong đồn cảnh sát đều bận rộn với công việc của mình, nhưng khi nhìn thấy Haruka và cô bé đi vào, một số người đã quay lại nhìn họ.
"Haruka, cô bé này...?" Một viên cảnh sát trung niên nhìn họ, ánh mắt đầy thắc mắc.
"Không sao đâu, cô bé này cần nghỉ ngơi. Tôi sẽ xử lý vụ này." Haruka đáp, ánh mắt vững vàng.
Kaito nhìn quanh, cảm thấy như mình đang bị theo dõi. Mọi thứ quá lạ lẫm, không giống như những gì cô nhớ trong ký ức. Cô bé lặng lẽ ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng chờ. Cảm giác mất mát trong cô càng lúc càng rõ rệt. Cô nhớ về gia đình, nhớ về người mẹ và người cha đã từng yêu thương mình, nhưng mọi thứ giờ đây đã không còn.
Haruka ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng không hề tỏ ra vội vàng. "Em ổn chứ? Tôi biết mọi chuyện có thể rất khó hiểu đối với em lúc này. Nhưng em sẽ sớm hiểu ra thôi."
Kaito nhìn Haruka, đôi mắt cô bé tràn ngập sự lo lắng. "Tôi... tôi không nhớ rõ..."
"Không sao đâu, em không cần phải nhớ tất cả ngay bây giờ." Haruka mỉm cười an ủi, rồi tiếp tục nói, "Bây giờ, em có thể nghỉ ngơi một chút. Chúng ta sẽ tìm hiểu mọi chuyện sau."
Kaito chỉ gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn chất chứa một nỗi hoang mang. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, và điều duy nhất cô cảm thấy lúc này là nỗi trống rỗng không thể lấp đầy.
Thời gian trôi qua một cách nặng nề. Kaito không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, nhưng cảm giác mệt mỏi cứ kéo dài. Cô ngước lên, nhìn qua cửa sổ của đồn cảnh sát. Bên ngoài trời đã tối. Ánh đèn đường chiếu sáng lấp lánh, nhưng không thể xua đi cảm giác cô đơn trong lòng cô bé.
Đột nhiên, một người phụ nữ bước vào phòng, ánh mắt đầy quyết đoán. Cô ta có vẻ như là một người cấp cao trong đồn. Cô ta nhìn Kaito với ánh mắt đầy tò mò, rồi quay sang Haruka.
"Haruka, tình hình thế nào rồi?" Người phụ nữ hỏi.
"Chúng tôi chưa rõ nhiều lắm. Cô bé này có vẻ như mất ký ức. Nhưng tôi sẽ bảo vệ cô ấy." Haruka trả lời, giọng điềm tĩnh, nhưng không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.
Kaito cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, và cảm giác như mọi thứ đang dần đẩy cô vào một góc mà cô không thể thoát ra.
Khi người phụ nữ quay lại nhìn cô bé, Kaito cảm thấy ánh mắt đó quá sắc bén. Cô bé mím chặt môi, cố gắng không để lộ cảm giác bất an.
"Em nhớ được gì không, cô bé?" Người phụ nữ hỏi, nhưng giọng điệu của cô ta không phải là sự thương hại, mà là một sự xét hỏi lạnh lùng.
Kaito im lặng, đôi mắt rưng rưng. Mọi thứ dường như quá mơ hồ, quá xa vời. Cô nhớ những ký ức về gia đình, về những người yêu thương mình, nhưng không thể nào chạm tới được. Cô chỉ cảm thấy một nỗi mất mát lớn lao.
Haruka nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt của Kaito, liền đứng dậy và bước tới, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô bé, như muốn trấn an. "Không sao đâu, em không cần phải trả lời bất cứ câu hỏi nào nếu em không muốn."
Kaito nhìn vào đôi mắt của Haruka, cảm nhận được sự ấm áp và sự bảo vệ trong đó. Dường như chỉ có Haruka mới là người duy nhất có thể khiến cô bé cảm thấy bình yên trong thế giới đầy hỗn loạn này.
Và một điều gì đó trong lòng cô bé, dù không rõ ràng, nhưng lại bắt đầu thay đổi. Có lẽ, Haruka chính là người có thể giúp cô tìm lại những mảnh ký ức đã mất, và quan trọng hơn hết, có thể giúp cô tìm lại chính mình.
Hết Chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro