Chương 2: Một Đoạn Đường Mới, cuộc sống mới?

Kaito ngồi im lặng trên ghế, đôi tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa như thể chờ đợi một điều gì đó. Trong không gian tĩnh lặng, một câu hỏi lớn cứ lẩn quẩn trong đầu cô bé: "Tôi là ai? Tôi có thật sự mất ký ức không?"

Bất chợt, một giọng nói ấm áp vang lên làm cô bé giật mình. "Kaito, em sao rồi? Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Haruka bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô bé, đôi mắt dịu dàng như muốn truyền cho Kaito sự an tâm.

Kaito ngước lên nhìn Haruka, đôi mắt như muốn hỏi hàng ngàn câu nhưng lại không thể thốt ra lời. Cô bé chỉ có thể gật đầu, cố gắng nở một nụ cười nhẹ, dù cảm giác bên trong thì hoàn toàn khác biệt. "Tôi... không biết nữa. Mọi thứ cứ như là một giấc mơ vậy."

Haruka mỉm cười, khẽ vỗ nhẹ vào vai cô bé. "Đừng lo, em sẽ ổn thôi. Tất cả những gì em cần làm là cho phép mình thời gian để hiểu mọi thứ. Đừng vội vàng, mọi thứ sẽ đến với em một cách tự nhiên."

Kaito nhìn vào đôi mắt ấm áp của Haruka, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô không hiểu sao nhưng lại cảm thấy rất an toàn khi ở bên Haruka, giống như cô là người duy nhất có thể cho cô cảm giác này. "Tôi... tôi sẽ nhớ ra chứ?"

"Chắc chắn rồi." Haruka trả lời nhẹ nhàng, "Nhưng đừng quá lo lắng về việc nhớ ra những ký ức cũ. Quan trọng là em sẽ làm gì với những gì đang xảy ra bây giờ."

Kaito khẽ nhắm mắt lại, nhưng khi mở ra, cô bé đã thấy trong ánh mắt của Haruka một thứ gì đó không rõ ràng, như thể Haruka đang giấu giếm điều gì đó. Nhưng cô không dám hỏi, vì sợ rằng câu hỏi của mình sẽ làm Haruka khó xử.

Lúc đó, một viên cảnh sát trẻ bước vào phòng, mắt nhìn chằm chằm vào Kaito. Cô bé không biết tại sao nhưng lại cảm thấy có chút căng thẳng. Cô bé mím chặt môi, không dám nói gì.

"Haruka, tình hình thế nào rồi?" Viên cảnh sát lên tiếng, ánh mắt dò xét, có vẻ đang tìm kiếm câu trả lời từ Haruka.

Haruka thở dài một hơi, đặt tay lên đầu Kaito rồi đáp: "Chúng ta vẫn chưa biết nhiều, nhưng tôi đã cho cô bé nghỉ ngơi. Đợi thêm một chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."

"Vậy thì tốt." Viên cảnh sát gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Kaito, khiến cô bé cảm thấy không thoải mái. "Chúng tôi đã tìm thấy một số thông tin về gia đình cô bé. Có thể sẽ cần phải điều tra thêm."

"Gia đình tôi?" Kaito bật thốt lên, ánh mắt bàng hoàng. "Ba mẹ tôi..."

"Em không cần phải lo lắng về chuyện đó ngay bây giờ." Haruka lập tức lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Kaito, như muốn bảo vệ cô bé khỏi sự xáo trộn trong tâm hồn. "Tất cả sẽ ổn thôi."

Cô bé khẽ gật đầu, nhưng nỗi bồn chồn trong lòng không ngừng tăng lên. Cô đã mất đi những ký ức về gia đình, và giờ lại nghe thấy những từ ấy. "Ba mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì? Họ đang ở đâu?"

Haruka nhìn Kaito, đôi mắt ẩn chứa sự phức tạp. Cô bé cảm nhận được điều gì đó trong ánh mắt ấy, nhưng lại không thể hiểu được. "Em không cần phải hỏi quá nhiều lúc này. Chúng ta sẽ cùng tìm ra mọi thứ sau."

Kaito cảm thấy một sự khó hiểu và đau đớn mơ hồ trong lòng. "Tôi có cảm giác mình đã mất đi một điều gì đó rất quan trọng..."

Haruka nhìn cô bé, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Kaito. "Em đang cảm nhận đúng. Nhưng điều quan trọng nhất là em không đơn độc. Có tôi ở đây."

Kaito ngước lên, đôi mắt xanh sáng ngời nhìn thẳng vào Haruka. "Chị... chị sẽ không bỏ tôi đúng không?"

"Không bao giờ." Haruka đáp, ánh mắt kiên định. "Em là người tôi sẽ bảo vệ đến cùng."

Chỉ một câu nói ấy thôi, Kaito cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất lúc này, có một người ở bên cạnh cô, và đó là điều quan trọng nhất.

Bất chợt, Kaito cảm thấy có một cái gì đó khác biệt trong cơ thể. Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ trong lòng ra ngoài, làm cô cảm thấy như thể mình đang được bao bọc trong một cái kén an toàn. Đây là cảm giác mà trước đó cô chưa bao giờ cảm nhận được – cảm giác có một gia đình thật sự.

Haruka đứng dậy, kéo Kaito ra khỏi suy nghĩ mông lung. "Chúng ta đi thôi, em. Tôi sẽ đưa em về nhà."

"Về nhà?" Kaito hỏi lại, ánh mắt bối rối.

"Đúng vậy. Em sẽ sống cùng tôi cho đến khi chúng ta tìm hiểu rõ hơn về tình hình của em. Được không?"

Kaito nhìn Haruka, lòng đầy lo lắng, nhưng cũng cảm thấy sự an ủi lớn lao từ lời hứa của cô. "Được... Cảm ơn chị."

Haruka nở một nụ cười dịu dàng, rồi ôm lấy vai Kaito, nhẹ nhàng dẫn cô bé ra khỏi đồn cảnh sát. Kaito không biết trước mắt mình sẽ là gì, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương mà Haruka dành cho mình.

Kaito nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua những tán cây xanh mướt. Mỗi bước chân cô bé đi qua đều là những dấu vết mới trong cuộc sống mà cô chưa từng biết đến. Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Haruka đã đưa Kaito về nhà mình — một ngôi nhà nhỏ nằm trong một khu phố yên tĩnh. Những căn nhà xung quanh đều là những ngôi nhà đơn giản nhưng ấm áp, tạo nên một cảm giác an toàn và yên bình.

"Em có thích nơi này không?" Haruka quay lại nhìn Kaito, đôi mắt đầy sự quan tâm.

Kaito gật đầu, nhưng trong lòng cô lại có rất nhiều điều không thể nói ra. Cảm giác lạ lẫm và sự bất an vẫn không ngừng dâng lên trong lòng cô. Mặc dù cô không biết gì về quá khứ của mình, nhưng những ký ức lạ lùng cứ len lỏi vào trong tâm trí cô mỗi khi cô lắng nghe tiếng nói của Haruka, hay nhìn thấy những cảnh vật xung quanh.

Kaito nhìn vào khu vườn nhỏ sau nhà. Những đóa hoa nở rộ, tỏa hương thơm ngào ngạt. Cảm giác yên bình ấy dường như là thứ gì đó mà cô đã lâu không cảm nhận được.

"Tôi... tôi chưa bao giờ thấy một nơi như thế này," Kaito nhẹ nhàng nói, mắt nhìn xa xăm.

"Đúng vậy, nơi này rất bình yên. Em sẽ quen với nó thôi." Haruka mỉm cười, bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh Kaito. "Em có thể gọi đây là nhà, nếu muốn."

"Nhà..." Kaito khẽ lặp lại từ này trong đầu. Một từ rất đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp lạ thường. Cô cảm thấy như thể mình đang dần tìm lại được một phần nào đó trong tâm hồn mình.

Chỉ một thời gian ngắn sau đó, Haruka đưa Kaito vào trong nhà, nơi cô bé sẽ sống tạm thời cho đến khi mọi chuyện rõ ràng hơn. Mặc dù ngôi nhà không lớn, nhưng mỗi căn phòng đều ngập tràn sự ấm áp và sự chăm sóc. Haruka đã chuẩn bị sẵn cho Kaito một chiếc giường nhỏ êm ái, với một bộ chăn gối mới tinh, tất cả đều mang một màu sắc dịu dàng, dễ chịu.

"Em có thích phòng của mình không?" Haruka hỏi, nụ cười ấm áp trên môi.

"Ừm, rất thích." Kaito gật đầu, cảm giác mình như một đứa trẻ lần đầu tiên được đón nhận sự quan tâm và yêu thương thực sự.

Haruka ngồi xuống giường, nhìn Kaito với ánh mắt đầy lo lắng. "Kaito, em có nhớ gì về gia đình mình không?"

Kaito ngồi xuống cạnh Haruka, không thể che giấu được nỗi buồn trong mắt. "Không... Tôi không nhớ gì cả. Tất cả như bị một lớp sương mù che khuất."

"Chắc chắn là em sẽ nhớ ra thôi," Haruka an ủi, nhẹ nhàng vỗ vào tay Kaito. "Với thời gian, em sẽ tìm lại được mình."

Kaito cảm thấy những lời an ủi ấy như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn cô bé. Dù vậy, cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hụt hẫng, sự thiếu vắng một phần ký ức quan trọng. "Chị nói thế nhưng... tôi vẫn thấy mình như một đứa trẻ mồ côi."

Haruka nhìn Kaito một lúc lâu, đôi mắt cô đầy sự cảm thông và sự hiểu biết sâu sắc. "Em không cô đơn đâu, Kaito. Có tôi ở đây, và tôi sẽ không để em cảm thấy như vậy."

Kaito quay mặt đi, cố gắng giấu đi những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. "Cảm ơn chị... Tôi không biết phải làm gì nữa."

"Đừng lo, tôi sẽ giúp em." Haruka nhẹ nhàng vén tóc Kaito ra khỏi khuôn mặt, ánh mắt dịu dàng như bảo vệ cô bé khỏi mọi lo toan. "Và em cũng không phải một mình đâu."

"Chị..." Kaito ngước lên nhìn Haruka, đôi mắt ngập tràn sự cảm kích. "Chị là người duy nhất khiến tôi cảm thấy mình có giá trị."

Haruka khẽ mỉm cười, ôm Kaito vào lòng. "Em có giá trị rất lớn đối với tôi, Kaito. Em không phải lo lắng về điều đó."

Kaito cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Haruka, cảm giác như mình đang được bảo vệ, che chở khỏi tất cả những điều không rõ ràng trong cuộc sống. Một phần trong lòng cô bé bắt đầu cảm nhận được tình cảm đặc biệt dành cho Haruka, thứ tình cảm mà trước đây cô chưa bao giờ hiểu rõ.

Bất chợt, tiếng chuông cửa vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh giữa hai người. Haruka đứng dậy, quay sang Kaito và mỉm cười. "Chắc là bạn tôi đến rồi. Em ở đây một lát nhé, tôi sẽ quay lại ngay."

Kaito gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Haruka khi cô bước ra ngoài. Một cảm giác cô đơn bất chợt len lỏi vào trong lòng cô bé, nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất khi cô nghe thấy tiếng cười và giọng nói vui vẻ của Haruka từ ngoài cửa.

Trong lúc Kaito ngồi đó, đôi mắt của cô bé vô thức hướng về bức ảnh nhỏ trên bàn. Một bức ảnh của gia đình — có một người mẹ, một người cha và một đứa trẻ. Kaito không biết tại sao, nhưng cô bé cảm thấy trái tim mình thắt lại mỗi khi nhìn vào bức ảnh ấy.

"Bố mẹ... tôi... tôi nhớ các bạn lắm."

Chương 4 kết thúc tại đây, khi Kaito bắt đầu cảm nhận một điều gì đó mới mẻ, một cảm giác liên kết sâu sắc với Haruka và sự thôi thúc trong lòng cô bé muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của chính mình.

Hết Chương 2.

bộ này thì HMMM, nói sao nhỉ nó vừa kích thích vừa yuri :)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro