Chương 3. Tàn Thuốc

Sáng hôm sau, Élise Moreau dậy sớm hơn thường lệ. Bầu trời còn xanh thẫm như nhung chưa kịp tan giấc. Cô lặng lẽ đun nước trong căn bếp chung ở tầng trệt, hơi nước nghi ngút.

Hôm nay cô tráng phim, một nghi lễ riêng tư, không được làm vội, cũng không được phân tâm.

Cô mượn căn phòng chứa đồ phía sau nhà, nơi ánh sáng lọc qua ô cửa nhỏ đủ mờ để bảo vệ những hình ảnh chưa định hình. Tay áo xắn lên, mùi hóa chất quen thuộc ngấm dần vào từng sợi vải. Cô làm mọi bước bằng thứ bản năng đã trở thành nhịp điệu riêng: đổ nước, đo nhiệt độ, lắc đều tay.

Mỗi chuyển động chậm rãi, nghiêm cẩn như thể cô đang khấn nguyện, như thể từng giọt thuốc tráng phim cũng biết giữ bí mật.

Rồi cô treo cuộn phim lên và chờ đợi.

Tấm đầu tiên dần hiện ra: rễ cây như những ngón tay chọc thủng mặt đất, vươn lên từ quá khứ, níu kéo ánh sáng.

Tấm thứ hai: cánh cổng gỉ sắt khóa từ bên ngoài, im lặng như một câu hỏi chưa ai dám mở miệng.

Đến tấm thứ ba, cô khựng lại.

Hình dáng người đàn ông hiện ra, dáng cao, áo khoác dài, lưng hơi còng vì sức nặng của chiếc bao tải. Dưới lớp lá mục, cái bóng hắn kéo lê như một vệt máu khô. Từ miệng bao, có gì đó thò ra... một bàn tay nhỏ, móng tay gãy, xám nhạt.

Tim Élise thắt lại.

Cô cúi sát kính lúp vào tấm phim, soi vào gương mặt người đàn ông bị che khuất một phần bởi bóng cây, nhưng có gì đó không lạ. Không phải là nét mặt, mà là thế đứng, dáng xoay người. Một sự quen biết vô thức, thứ bản năng mà người làm báo điều tra phải học cách tin tưởng.

Tấm thứ tư: hắn quay đầu.

Tấm thứ năm… trắng.

Không hiện hình cũng không vết xước, không bóng, không một dấu tích của khoảnh khắc từng tồn tại. Như thể khung phim ấy đã bị ai đó xóa sạch.

Không lý giải được.
Không cách nào đảo ngược.

Cô cẩn thận cắt từng khung hình, ép vào bìa nhựa.

Tay cô không run, nhưng lạnh.

Rất lạnh.

Ra khỏi phòng tráng phim, tập ảnh được giấu kỹ dưới áo khoác. Cô băng qua sân nhà trọ, định tới bưu điện để gửi một bản sao về Paris.

Nhưng khi cô đẩy cửa, Henri Valette đã đứng đó.

Lại là hắn.

Không còn điếu thuốc, không còn góc tối. Chỉ ánh sáng ban sớm chiếu lên gương mặt anh, khiến biểu cảm trở nên khó đoán.

Anh nói bằng giọng bình thường đến mức khiến cô cảnh giác.

- “Sớm quá nhỉ?”

Cô đáp, cũng bình thường như thể họ là hai người xa lạ tình cờ gặp ở hiệu sách:

- “Tôi có việc ở bưu điện.”

Henri nhìn cô, ánh mắt lướt qua mép tập phim ló ra khỏi mép áo khoác.

- “Cô nên cẩn thận với thứ mình gửi đi.”

- “Nếu có gì nguy hiểm trong đó, anh nên báo chính quyền.”

Anh nhếch mép, một nụ cười không đi tới đâu.

- “Chính quyền?” Anh lặp lại. “Ở đây, ngoài tôi, không còn ai làm việc đó.”

Cô không trả lời, không vội phản bác vì cô biết, ở những nơi như thế này, sự thật và quyền lực không bao giờ nằm trên giấy tờ.

Khi cô đến bưu điện, người nhân viên trẻ mỉm cười xin lỗi.

- “Đường liên lạc đi Paris đang bị gián đoạn. Có thể do mưa làm đứt cáp.”

Cô không tin.

Không mưa.

Không có lấy một giọt sương.

Mây trắng.

Hoàn toàn không có dấu hiệu có mưa.

Trên đường trở về, cô thấy một bóng người vụt biến sau cánh cửa sau của bưu điện. Vai tròn, bước chân khập khiễng, dáng người nhỏ, chắc chắn không phải Henri.

Một dấu vết mơ hồ nhưng không thể bỏ qua.

Tối hôm đó, Élise không ngủ.

Cô khóa ba lần cửa, đặt dao gọt trái cây dưới gối, và để máy ảnh cạnh đầu giường như người lính ôm súng trong hầm chiến.

Cuộn phim không được gửi nữa, cô giấu nó vào nơi không ai ngờ: trong chiếc máy đánh chữ hỏng ở tầng gác mái, giữa lớp bụi và dây điện cũ, phía sau băng keo rỉ sét.

Cô quay về phòng.

Quảng trường trống không.

Henri đã biến mất.

Nhưng đốm tàn thuốc vẫn còn đó, trên gờ lan can bên kia đường.

Không động đậy.

Cũng không lời nhắn.

Nhưng cũng đủ để hiểu anh vẫn ở đây.

Đêm buông xuống thị trấn như một tấm nhung đen, ẩm ướt, mang theo sự im lặng dày đặc như lớp bụi phủ lâu ngày.

Élise Moreau không chịu được nữa.

Cô khoác áo, không mang máy ảnh, không mang cuộn phim.

Chỉ cầm theo một chiếc đèn pin nhỏ và một tâm trí đầy những câu hỏi chưa có câu giải đáp.

Cô băng qua quảng trường, những băng ghế đá lạnh lẽo nằm đó như nhân chứng câm lặng.

Con đường dẫn vào rừng chìm trong bóng tối, nhưng bóng tối không làm cô sợ. Chỉ làm cô nhớ rằng, từ giờ, từng bước chân cô là từng câu hỏi ném vào khoảng không.

Giữa rừng, cô dừng lại, hít một hơi thật sâu.

Không phải sợ.

Mà là nhận thức.

Bất chợt, một cành cây gãy dưới chân.

Tiếng rất nhỏ, nhưng trong rừng, tất cả đều khuếch đại.

Tim cô đập dồn, cô biết, trong bóng tối, có kẻ khác cũng đang nhìn cô.

Là đôi mắt, im lặng và kiên trì, như bóng của chính nỗi nghi ngờ trong lòng cô.

Cô không quay đầu.

Vì trong rừng này, quay đầu đôi khi là lời thừa nhận rằng ta đang bị dẫn dắt.

Và lần này, Élise Moreau tự nhắc mình rằng cô không đi theo ai.

Cô đến để nhìn.

Để chụp.

Và để sống sót.

Cô rời khỏi rừng khi đêm đã vào sâu.

Nhưng sự thật cô biết vẫn còn nằm lại đó, dưới lớp lá mục, sau những cánh cổng bị khóa. Và những tấm ảnh cô chưa chụp... mới là những bức ảnh quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro