Mảnh Ghép Vỡ Nát

Ánh sáng ban mai len lỏi qua khe cửa, soi rõ căn phòng nhỏ nơi Sasuke đang nằm. Sakura thức dậy sau một đêm gần như không chợp mắt. Cô ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bên giường, đôi mắt đượm buồn nhìn người đàn ông mà cô yêu thương nhất đang chìm trong sự lạ lẫm.

Sasuke vẫn chưa tỉnh hẳn. Anh nằm đó, hơi thở đều đều nhưng yếu ớt. Sakura nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ. Thật may mắn, cơ thể anh không còn dấu hiệu sốt hay nhiễm trùng. Nhưng điều cô lo lắng nhất chính là tổn thương tinh thần mà anh đang chịu đựng.

"Em phải bắt đầu từ đâu đây?" Sakura tự hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ.

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, phá tan sự im lặng. Sakura quay lại, nhìn thấy Temari đang bước vào, mang theo một khay đồ ăn và nước uống.

"Cô cần ăn chút gì đó," Temari nói, đặt khay xuống bàn. "Cả đêm qua cô không nghỉ ngơi chút nào."

Sakura lắc đầu. "Tôi không thể. Sasuke cần tôi ở đây."

"Anh ta cần cô mạnh mẽ," Temari nhấn mạnh. "Nếu kiệt sức, cô sẽ không thể giúp anh ta được gì."

Sakura biết Temari nói đúng. Cô miễn cưỡng cầm lấy một bát cháo, cố gắng ăn vài thìa, dù hương vị dường như không thể chạm tới bất kỳ giác quan nào của cô.

---

Sau khi Temari rời đi, Sakura quay trở lại giường của Sasuke. Cô cẩn thận đặt tay lên trán anh, cố gắng sử dụng nhẫn thuật y thuật để kiểm tra sâu hơn tổn thương trong hệ thần kinh của anh. Ký ức của Sasuke như một tấm gương đã bị đập vỡ, mỗi mảnh đều bị phủ kín bởi một lớp màn tối tăm.

"Sasuke," cô khẽ thì thầm. "Anh đã trải qua những gì?"

Những hình ảnh mờ nhạt bất ngờ hiện lên trong tâm trí Sakura khi cô sử dụng nhẫn thuật thâm nhập vào hệ thần kinh của Sasuke. Một khu rừng tối tăm. Những ánh mắt đỏ rực đầy hận thù. Tiếng thét vang vọng. Và cuối cùng, một khoảng không đen kịt.

Cô rút tay lại, thở dốc. Rõ ràng Sasuke đã bị tấn công bởi một loại nhẫn thuật cực kỳ nguy hiểm, không chỉ phá hủy ký ức mà còn phong tỏa cả cảm xúc của anh.

---

Chiều hôm đó, Sasuke tỉnh lại. Anh mở mắt, đôi đồng tử đen tuyền nhìn lên trần nhà, trống rỗng và lạnh lùng. Sakura mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy anh tỉnh dậy, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt lịm khi Sasuke cất tiếng.

"Cô vẫn còn ở đây?" giọng anh khàn khàn, mang theo chút bối rối.

"Phải," Sakura đáp, giọng dịu dàng. "Tôi ở đây để giúp anh."

Sasuke im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô như đang cố gắng ghi nhớ điều gì đó. Nhưng chỉ trong giây lát, anh quay mặt đi, ánh mắt tràn ngập sự xa cách.

"Tôi không cần ai giúp," anh nói. "Nếu tôi không nhớ bất kỳ điều gì, thì chúng cũng không quan trọng."

Sakura khựng lại. Lời nói của anh như một nhát dao vô hình cắt vào trái tim cô. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước đến gần hơn.

"Anh nói vậy vì anh không nhớ," Sakura nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định. "Nhưng ký ức không phải là thứ có thể dễ dàng biến mất. Chúng luôn ở đó, chỉ chờ được khơi gợi lại."

Sasuke không trả lời, nhưng Sakura có thể cảm nhận được sự dao động trong ánh mắt anh.

---

Những ngày tiếp theo, Sakura không ngừng cố gắng giúp Sasuke hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô kể cho anh nghe những câu chuyện về làng Lá, về đội 7, về Naruto - và về chính họ.

"Anh đã từng là một người mang theo nỗi đau sâu sắc," Sakura nói vào một buổi chiều khi cô đang thay băng cho anh. "Nhưng anh cũng là người mạnh mẽ, luôn chiến đấu vì những điều mình tin tưởng. Anh không chỉ là một Uchiha, mà còn là một phần không thể thiếu của chúng tôi."

Sasuke lắng nghe, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ nghi ngờ. "Vậy tại sao tôi lại quên tất cả những điều đó? Nếu chúng quan trọng như cô nói, tại sao chúng không còn trong đầu tôi?"

Sakura dừng lại, đôi mắt cô ánh lên sự buồn bã. "Bởi vì chúng đã bị che lấp bởi bóng tối," cô nói. "Nhưng em sẽ giúp anh tìm lại ánh sáng."

---

Một đêm, khi Sakura đang ngủ gục bên giường, Sasuke bất ngờ ngồi dậy. Anh nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay thon dài đã từng cầm kiếm, tung ra những nhẫn thuật hủy diệt. Nhưng giờ đây, chúng chỉ mang lại cho anh một cảm giác trống rỗng.

Ánh mắt anh dừng lại ở Sakura. Cô gái ấy, với mái tóc hồng nhạt và khuôn mặt thanh tú, trông thật quen thuộc. Nhưng dù cố gắng thế nào, anh vẫn không thể nhớ được tại sao cô lại ở đây, và tại sao cô lại chăm sóc anh với tất cả sự tận tâm như vậy.

Sasuke giơ tay, khẽ chạm vào lọn tóc của Sakura. Một cảm giác ấm áp lạ thường lan tỏa trong lòng anh, như thể trái tim anh đang cố gắng nhớ lại điều gì đó rất quan trọng.

Nhưng ngay khi anh cố gắng bám víu vào cảm giác đó, nó lập tức tan biến, để lại anh một lần nữa chìm trong bóng tối.

"Cô ấy là ai?" Sasuke tự hỏi, nhưng lần này, giọng anh không còn lạnh lùng như trước.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro