[Tập1 - Khởi đầu cho 1 con dao trong vỏ nhung]

   Giữa ngôi làng nghèo xơ xác nằm lọt thỏm giữa núi rừng rậm rạp, có một cô bé nhỏ chưa từng được gọi bằng một cái tên tử tế. Người làng gọi cô bằng những cái tên họ không buồn che giấu sự ghét bỏ: “con lai giặc”, “đồ điềm xui”, “mắt quỷ”. Cô bé đó có mái tóc đen óng rối bời, làn da trắng bệch tương phản với ánh mắt xanh lá trong veo—mà người lớn nói là ánh mắt của ma quỷ.

Cô không biết mình bao nhiêu tuổi, chỉ biết mình nhỏ hơn những đứa hay ném đá vào lưng cô khi cô cúi đầu đi ngang. Mỗi ngày cô sống nhờ những mẫu bánh vụn, thỉnh thoảng nhặt trong thùng rác sau chợ, hoặc bị giành giật với bầy chó hoang.
     Không ai nhớ cô bé đã xuất hiện từ lúc nào. Chỉ biết rằng, mỗi sáng sớm mờ sương khi chợ làng bắt đầu nhộn nhịp, người ta lại thấy một dáng nhỏ co ro ngồi nép bên gốc cây cổ thụ giữa quảng trường. Mái tóc đen dài rối tung, ánh mắt màu xanh ngọc nổi bật như lưỡi dao sắc giữa ánh bình minh nhợt nhạt. Đó là điều khiến dân làng ghét bỏ cô.

“Con lai giữ giặc!” – họ gọi cô như vậy, dù chẳng ai chắc cô lai với ai, cũng chẳng ai biết cha mẹ cô là ai. Họ chỉ thấy cái vẻ đẹp khác người, làn da trắng hơn mức quen thuộc, ánh mắt lạ lẫm và cái cách cô bé luôn im lặng – khiến họ sợ, rồi ghét.

Cô không có tên. Mỗi người gọi cô một kiểu: “Đồ điên”, “đứa rác rưởi”, “quỷ con”. Cô chưa từng cãi lại, chưa từng khóc. Dường như đã quen với việc bị người lớn dọa nạt, trẻ con ném đá, chó trong làng sủa ầm lên mỗi khi cô bước qua. Cô chỉ cúi đầu, đi lặng lẽ như chiếc bóng không ai mong thấy.

Sáng hôm ấy, bụng cô bé đã lép kẹp suốt hai ngày. Cô đứng trước cửa một quán ăn mới mở, mùi nước lèo thơm phức xộc thẳng vào mũi làm đầu óc cô quay cuồng. Ánh mắt xanh dừng lại trước nồi bánh canh nóng hổi, từng viên chả cá vàng ruộm đang sôi sùng sục. Cô không nói gì. Chỉ đứng đó, tay nắm chặt bụng, như thể đang giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng.

Bà chủ quán quay ra nhìn thấy, mặt bà sầm xuống ngay lập tức.

“Cái thứ xui xẻo này! Mở hàng mà mày tới là ế sặc mặt!” – bà quát lớn, rồi không cần suy nghĩ, xách nguyên xô nước tạt thẳng vào người cô bé. Nước lạnh ngắt táp vào mặt, thấm vào từng sợi tóc, quần áo rách nát dính sát vào người gầy trơ xương. Cô đứng yên, không né, không khóc. Chỉ nhìn bà bằng đôi mắt xanh trầm uất, ánh mắt khiến bà phải quay đi, rít lên: “Cút! Cút khỏi đây!”

Người đi chợ cười khẩy. “Phải vậy mới được, cái thứ đó đem tới xui xẻo.”
“Ghê thật, nhìn mắt nó như ma.”
“Không biết chừng có bùa, tôi thề!”

Giữa tiếng cười cợt và rủa xả, cô bé quay bước, nước vẫn nhỏ xuống lộp bộp từ ống tay áo rách nát. Dưới chân cô là vũng bùn tanh, phía trước là cả một thế giới không ai muốn chứa chấp.

Bỗng từ xa, tiếng lạch cạch của một chiếc xe xích lô gỗ vang lên. Trên xe là một cặp vợ chồng lớn tuổi ăn mặc sang trọng, rõ ràng không phải dân trong vùng. Họ ghé lại khu chợ để mua chút rau quả địa phương, chiếc dù che nắng được một người hầu nâng cao, đủ để nắng không chạm vào làn da trắng của họ.

Người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh, chợt dừng lại ở dáng nhỏ thảm thương đang run rẩy bên góc đường. Bà không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn đôi mắt xanh của cô bé. Một cái nhìn kéo dài... thật lâu.

“Ông có thấy… ánh mắt con bé ấy không?” – bà khẽ nói.
“Có. Giống... ánh mắt hồi trẻ của em, khi bị bỏ rơi.” – người đàn ông đáp. Cả hai người cùng im lặng.

Lúc chiếc xe chuẩn bị rời đi, bà đột nhiên vẫy người hầu: “Khoan đã. Đưa con bé đó lại đây.”

Cô bé không hiểu gì. Cô chỉ biết, lần đầu tiên trong đời, có người gọi cô bằng một tiếng “con”, có người đưa tay ra lau những giọt nước nhỏ từ tóc cô xuống má, dù không phải nước mắt. Và lần đầu tiên trong đời, cô nghe được một câu hỏi:

> “Con có tên không?”

Cô im lặng.
Bà mỉm cười: “Vậy từ nay, con tên là Linh. Vì mắt con sáng như ngọc bích – và ta tin, con không phải điềm xấu. Con là ánh sáng.”

Linh được đưa về dinh thự phía Tây, nơi chẳng ai ngờ sau này sẽ là nơi bắt đầu của cả một chuỗi bi kịch không ai ngờ tới...
     Chiếc xe lăn bánh rời khỏi chợ làng, chở theo một cô bé lấm lem nhưng mang ánh mắt như ngọc xanh hiếm lạ. Người dân dõi theo đầy ngờ vực, còn Linh... vẫn im lặng.

Ngồi trong lòng phu nhân, cô bé không hé răng dù chỉ một lời. Bàn tay nhỏ lạnh toát siết chặt vạt áo. Phu nhân nhìn cô, rồi nhẹ nhàng vén tóc sang một bên.

> “Từ nay con là một phần của gia đình ta. Con sẽ có tên, có giường riêng, có người dạy dỗ, có cuộc sống mà con xứng đáng.”

Linh chỉ khẽ gật đầu. Không khóc. Không mừng rỡ. Nhưng trong đáy mắt... là một tia sáng le lói.

Khi xe dừng trước cánh cổng lớn bằng gỗ mun, Linh mở to mắt. Tòa dinh thự nguy nga như trong truyện cổ tích hiện ra trước mắt cô – vườn hoa được tỉa tót tỉ mỉ, tượng đá phun nước, mái nhà cao vút ẩn hiện giữa tầng mây.

Nhưng… điều đầu tiên Linh thấy là một cô gái nhỏ đứng trên bậc tam cấp, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân đầy săm soi.

Đó là Dynei.

Chiếc váy tím nhạt may đo ôm gọn lấy dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài được tết thành hai lớp bồng bềnh như công chúa trong truyện. Đôi mắt nâu lạnh tanh ánh lên một vẻ sắc sảo quá tuổi. Trông cô như một tiểu thư bước ra từ tranh vẽ – hoàn hảo, cao ngạo, và... cô độc.

> “Là nó à?” – Dynei hỏi, giọng đều đều không chào hỏi.
“Ừ. Từ nay con bé sẽ sống cùng con. Chị em phải biết yêu thương nhau.” – phu nhân xoa đầu Dynei.

Dynei mím môi, ánh nhìn chuyển sang khinh khỉnh. Cô bước xuống ba bậc thang, đứng trước mặt Linh – cô bé giờ đã được thay áo sạch, nhưng gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi.

> “Em tên gì?” – Dynei hỏi.
“Linh…” – cô đáp khẽ, mắt vẫn cụp xuống.
“À.” – Dynei cười nhạt – “Tên nghe hiền lắm.”

Cô quay người, bước đi, váy phất nhẹ trong gió. Nhưng ánh mắt vừa nãy… Linh đã thấy. Ánh mắt chẳng khác gì ánh mắt của dân làng khi nhìn cô – cảnh giác, lạnh lùng và... có phần ghen ghét.

Ngày đầu ở dinh thự, Linh được cho một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng Dynei, người hầu riêng và một gia sư dạy lễ nghi. Cô học rất nhanh – cách cầm ly trà, cúi chào, ngồi đúng dáng tiểu thư. Dù chẳng ai bảo, Linh luôn cẩn thận, dịu dàng và đúng mực. Mọi người bắt đầu khen:

> “Con bé này thanh nhã quá.”
“Không giống trẻ quê chút nào, cứ như… sinh ra để sống trong nhung lụa.”

Chỉ có Dynei là chẳng vui vẻ gì. Cô ghét thấy Linh học gì cũng nhanh, ghét cách cha mẹ nuôi nhìn Linh đầy trìu mến, ghét ánh mắt của người làm ngày càng kính nể Linh.

Cô bắt đầu… kiếm chuyện.

> “Em uống trà mà không để tay dưới cốc.”
“Em dùng thìa bên trái thay vì bên phải.”
“Chiếc váy này của chị, đừng có nhìn chằm chằm!”

Linh chỉ cúi đầu. Không thanh minh, không phản ứng. Nhưng ánh mắt... dường như đang ghi nhớ từng câu từng chữ.

Có lần, khi cả nhà ăn tối, Dynei vô tình vấp vào chân ghế khiến bát súp trên tay đổ lên váy. Cô đứng bật dậy, ánh mắt sắc lẻm quay sang Linh.

> “Em làm cái gì vậy?!..- con nhỏ này!!"...

Dynei tiến tới tỏ ra bực tức

Cả bàn ăn im lặng. Phu nhân lên tiếng nhẹ nhàng:

> “Dynei, đó chỉ là tai nạn. Em ấy không cố ý đâu mà!"..

Dynei cắn môi. Cô liếc nhìn Linh – vẫn cúi đầu, tay đặt ngay ngắn trên bàn, đôi mắt xanh bình thản không vướng gợn sóng.

Từ lúc đó, Dynei bắt đầu gọi cô là “con rắn không cắn ai, nhưng lặng lẽ chờ mồi”.

Linh vẫn không đáp.

Chỉ mỗi tối, trước khi đi ngủ, cô hay ngồi bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Không phải để mơ mộng.

Mà để nhớ.

Nhớ ánh mắt của bà chủ quán ăn khi hắt nước vào người cô. Nhớ tiếng dân làng cười nhạo. Nhớ đôi tay lạnh ngắt vì đói. Và nhớ… cả ánh mắt đầu tiên Dynei nhìn cô – ánh mắt không muốn có thêm bất kỳ ai tồn tại dưới mái nhà này.

Trong ánh sáng lấp lánh, một bóng tối âm thầm được gieo xuống – không bằng tiếng thét, mà bằng im lặng.
  
Ngày đầu tiên trong dinh thự trôi qua thật chậm, thật lặng. Nhưng đến sáng hôm sau, mọi thứ... thay đổi.

Một cô bé nhỏ bé, từng bị gọi là “kẻ bẩn thỉu”, “quỷ mắt xanh” – giờ đây khoác trên người chiếc váy lụa trắng tinh, tóc được chải mượt thả dài quá vai. Mặt cô bé sạch sẽ, làn da trắng trẻo phơi dưới ánh nắng buổi sớm khiến cả người như phát sáng.

Người làm đi ngang qua đều khẽ thì thầm:

> “Con bé đó hả? Mới hôm qua thôi trông tội lắm mà.”
“Giờ nhìn chẳng khác gì tiểu thư thật sự...”
“Tưởng con nhà quý tộc nào thất lạc về lại cơ đấy.”

Không một ai biết cô là ai.
Quá khứ của Linh – cái ngày đứng bên quán ăn, người ướt đẫm nước bẩn, ánh mắt bị ghét bỏ – bị chôn vùi hẳn sau lớp áo thêu tay và mái tóc mượt mà.

Chỉ có một điều không thể giấu: đôi mắt xanh ngọc.
Nó quá khác biệt, quá thu hút... và cũng là thứ Linh từng ghét nhất.

Tối hôm trước, khi được soi gương lần đầu trong đời, cô im lặng nhìn chăm chú vào mắt mình thật lâu. Phu nhân đứng sau, khẽ cười:

> “Mắt con như viên đá quý, con biết không? Xanh như ngọc bích Tây phương.”

Linh không đáp. Chỉ quay mặt, để mái tóc dài phủ qua một bên, che gần hết một bên mắt. Cô đã quen với việc bị gọi là “mắt bẩn thỉu”, “mắt quỷ”, “thứ không nên tồn tại”.

Suốt cả ngày, dù được người hầu chăm chút, Linh vẫn luôn cố cúi đầu, để tóc che mắt. Những lúc dùng bữa, cô tránh nhìn thẳng vào ai. Lúc học cùng gia sư, cô cúi gằm, như thể đôi mắt ấy là tội lỗi.

Và Dynei nhận ra điều đó ngay.

Cô tiểu thư lớn bước vào phòng học, thấy Linh đang học cách cầm ly sứ. Linh vừa định quay sang chào thì Dynei đã lên tiếng, nửa giễu nửa nhẹ nhàng:

> “Em không cần lúc nào cũng để tóc che mắt đâu. Nhìn kỳ lắm. Ai cũng biết em có mắt khác người rồi.”

Linh khựng lại. Rồi chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ đến mức như sợ người khác phát hiện cô đang học cách... giả vờ.

Tối hôm đó, Linh đứng trước gương rất lâu. Tay cô lần nhẹ qua hàng tóc trước trán.

> “Mắt mình… thật sự xấu như vậy sao?”
“Hay… chỉ là người ta chưa quen với cái đẹp?”

Rồi lần đầu tiên, cô vén tóc gọn ra sau tai. Đôi mắt xanh lộ ra hoàn toàn.

Không ma quái.
Không dữ tợn.
Chỉ... yên lặng, sâu như mặt hồ.

    
Dù mang danh em gái nuôi, Dynei chưa từng một lần xem Linh là "gia đình".

Cô không ghét Linh ngay từ đầu… cô chỉ không thích phải chia sẻ.
Chia sẻ tình cảm, sự chú ý, ánh mắt trìu mến từ ba mẹ nuôi mà cô nghĩ vốn dĩ thuộc về mình.

Nên ngay sau hôm Linh được đưa về, Dynei đã bắt đầu lan truyền những câu chuyện đầu tiên.

---

Tại buổi tiệc trà nhà tiểu thư Thy Vân

Khung cảnh trong trẻo đầy ánh nắng, các tiểu thư váy xòe hoa ngồi vòng quanh dưới giàn nho trĩu quả, bên cạnh là các công tử trẻ tuổi đang đấu cờ. Dynei, trong chiếc váy lụa thêu tay, nhấp ngụm trà, rồi thở dài khe khẽ—vừa đủ để người xung quanh chú ý.

> “Gần đây trong nhà mình có thêm một người em gái nuôi mới. Tội lắm... nhìn hơi... quê, lại có đôi mắt màu xanh nhìn ghê ghê.”
“Thật hả? Xanh như thế nào?” – một cô tiểu thư chen vào, tò mò.
“Xanh lạ lắm... như ngọc bích chưa mài. Nhưng nhìn kỹ thì thấy vô hồn, lạnh lẽo lắm. Kiểu như con búp bê bị lỗi ấy.”
“Ôi trời... vậy sống cùng có đáng sợ không?” – một cậu công tử hỏi đùa.
“Không hẳn, chỉ là... thấy cô ta cứ hay nép nép lén nhìn mọi người. Còn không dám nhìn vào gương luôn cơ.” – Dynei cười nhạt, tay khẽ khuấy tách trà. – “Chắc tại biết mình không đẹp.”

Mấy tiếng cười râm ran vang lên. Ai cũng nghĩ cô em nuôi Dynei là một con bé nhà quê được vớt lên từ vũng bùn, sống nhờ trong nhà quý tộc mà tưởng mình là tiểu thư thật.

Từ hôm đó, câu chuyện “em gái mắt xanh kỳ dị của Dynei” lan nhanh trong giới con cháu nhà quyền quý.

---

  Một buổi chiều nọ...

Có ba tiểu thư, hai công tử thuộc các gia đình giàu có ghé ngang qua khuôn viên nhà Dynei để… "tình cờ dạo chơi".

> “Tớ nghe nói em gái nuôi mới về ở đây trông kỳ lắm.”
“Ừm. Mắt xanh, da trắng như ma... nghe mà ớn!”
“Không biết nhìn ngoài đời thế nào nhỉ?”

Họ len lén qua vườn hồng sau nhà, men theo bức tường hoa dâm bụt dẫn ra dãy nhà phía Đông – nơi Linh được sắp xếp ở tạm.

Cửa sổ phòng mở toang. Rèm trắng bay nhè nhẹ theo gió chiều.

Và họ thấy…

Một thiếu nữ nhỏ đang ngồi ngay ngắn bên bàn đọc sách, váy màu be nhạt đơn giản nhưng sạch sẽ, mái tóc đen dài được cột thấp gọn gàng. Ánh sáng cuối ngày hắt vào đôi mắt xanh lấp lánh như mặt hồ phản chiếu bầu trời.

Cô không hề biết có người nhìn mình. Môi cô khẽ mím, ngón tay lật từng trang sách như đang đọc một bài văn cổ rất chậm rãi.

Không có gì giống với lời đồn “kỳ dị”.
Không có vẻ "quê mùa".
Càng không có thứ gì gọi là "xấu xí".

Chỉ có một vẻ trầm lặng, thanh thuần. Một thứ thu hút khó giải thích.

> “...Ủa?” – một tiểu thư thốt lên – “Đó là cô bé Dynei nói à?”
“Tớ thấy đẹp mà? Nhìn… như tranh thủy mặc ấy.”
“Đúng rồi… mắt cô ấy đúng là lạ thật, nhưng mà… không rợn tí nào. Ngược lại, rất... mát mắt.”

---

Chiều hôm đó, đám bạn về lại tiệc trà với tâm thế khó hiểu. Và họ bắt đầu thì thầm với nhau rằng: có lẽ, cô em nuôi của Dynei không giống như lời kể.

Còn Linh?

Cô vẫn ngồi trong phòng, lật từng trang sách. Dáng vẻ vẫn đoan trang, yên ắng như mọi ngày.

Nhưng nếu để ý kỹ…

...bên khóe môi cô khẽ nhếch một đường cong rất nhẹ.

Không cần mở lời, không cần biện minh – cô đã bắt đầu lấy lại ánh sáng bằng chính... sự im lặng.

    Sau vài tuần sống trong dinh thự, Linh bắt đầu thay đổi… không, cô không thay đổi chính mình, cô chỉ bắt đầu cho người ta thấy một phiên bản mà họ muốn tin là thật.

Linh cởi mở hơn, hay cười hơn, hay cúi đầu cảm ơn, và bắt đầu… giúp đỡ.

Cô bé tiểu thư mới 12 tuổi, dáng người nhỏ nhắn ấy thường xuất hiện trong nhà bếp vào buổi sáng sớm – phụ người đầu bếp thái rau, gọt củ quả.

> “Thưa bà, để con làm phần hành lá này cho, tay bà bị đau khớp không nên cắt nhiều.”
“Ôi... con ơi, sao tiểu thư lại phải làm việc này chứ?”
“Con không phải làm, con muốn.”

Không lâu sau, Linh được người làm quý như con cháu trong nhà. Ai đi ngang cũng chào cô bé, có người còn dúi kẹo, dúi bánh vào tay cô.

---

Ngày chủ nhật ở làng

Cứ sáng chủ nhật, Linh lại theo người làm ra làng chợ phụ họ xách giỏ, xếp hàng. Ban đầu ai cũng ngạc nhiên—một tiểu thư nhà giàu, lại đi chợ?

Nhưng rồi người ta thấy cô giúp bà cụ lưng gù lượm củi rơi, giúp trẻ con vá lại dây buộc dép, còn chia phần bánh mì nhỏ của mình cho mấy đứa bé nghèo ngồi ăn bên bờ tường.

> “Con bé đó là ai vậy?”
“Là con nuôi nhà phu nhân giàu có trên đồi.”
“Vậy hả... trời, có hiếm lắm mới thấy người sang mà biết sống như nó.”

Dần dần, cả làng đều quý Linh, hay gọi cô là "Tiểu thư mắt ngọc", không ai còn nhắc đến chuyện "gốc gác" của cô nữa.

---

Một đêm nọ, trong phòng ngủ của phu nhân

Tiếng bàn chải tóc lướt nhẹ qua mái tóc đen của Linh. Cô ngồi dưới chân giường, ngoan ngoãn để mẹ nuôi chải tóc – một thói quen bà thích làm mỗi tối gần đây.

Phu nhân vừa chải, vừa mỉm cười:

> “Linh à… con biết không, từ ngày con về, nhà mình vui hẳn. Mọi người quý con. Cả bà Nhung – người khó tính nhất nhà bếp còn khen con lễ phép và ngoan ngoãn hơn cả Dynei hồi nhỏ.”

Linh chỉ cúi đầu cười dịu, giọng nhẹ như gió:

> “Con không làm gì đặc biệt, chỉ là… con không muốn ai vì con mà cực hơn.”

Bà mỉm cười hài lòng, đôi mắt đầy trìu mến. Nhưng đúng lúc đó, phu quân bước vào. Một người đàn ông nghiêm nghị, áo ngủ phẳng phiu, tay cầm quyển sổ ghi chú. Ông ngồi xuống, nhìn vợ con:

> “Hôm nay lại chải tóc cho con gái út hả?”

Phu nhân cười khúc khích, gật nhẹ.

> “Thì... thích chứ sao. Nhỏ này ngoan. Sáng nay lại phụ bà Nhung nấu canh. Ai gặp cũng khen.”

Người đàn ông khẽ hừ mũi, nhướng mày:

> “Trái lại với con bé Dynei. Ngủ đến quá giờ, nói chuyện thì chảnh chọe. Hôm qua còn làm rớt ly trà rồi đổ cho người làm.”

Phu nhân thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi cũng chỉ nhẹ nhàng nói:

> “Nó quen sống một mình lâu rồi, chắc cũng… khó hoà nhập.”

Ông lắc đầu:

> “Quen được cưng chiều quá mức thì có. Sau này mà chia gia sản chắc cũng ầm ĩ cho xem.”

Phu nhân khẽ chậc một tiếng, nhưng không nói thêm. Linh ngồi im, mặt hơi nghiêng nhẹ.

Không một lời. Không phản ứng. Nhưng ánh mắt cô… ánh lên một tia sáng bí hiểm.

---

Đêm đó, Linh về phòng. Đứng trước gương, chải tóc một mình. Cô nhìn vào mắt mình – xanh trong, phản chiếu ngọn đèn dầu.

> "Ba mẹ bắt đầu thấy rõ rồi… cái gì thật, cái gì giả."

Cô khẽ nghiêng đầu. Mỉm cười.

                 _Còn Tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro