Phần I - Chương 6: Đêm trăng máu
Con đường dẫn khỏi dinh thự nhuốm máu chẳng bao giờ dễ đi. Elowen ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt đỏ hoe vì khóc suốt dọc đường, bàn tay run rẩy giữ dây cương. Phía sau, Edran ôm chặt chị, gương mặt non nớt vùi vào áo nàng. Họ chẳng còn nơi nào để trở về—ngôi nhà quý tộc đã chìm trong máu, trong sự câm lặng, và ánh lửa hừng hực nuốt trọn ký ức tuổi thơ.
Hướng đi duy nhất họ nghĩ tới là thành Vinh Quang, nơi người chú của họ—một học giả danh tiếng trong Học viện Hiền nhân—có thể giải đáp bí ẩn về cái chết của cha mẹ. Elowen, mười sáu tuổi, chưa từng rời nhà một bước, nay bỗng phải đóng vai trò thủ lĩnh. Edran, mới mười tuổi, ngây thơ và sợ hãi, chỉ còn biết dựa dẫm vào chị gái.
Họ đi qua núi, băng qua đồng hoang, dò dẫm theo những lối mòn mà chính họ cũng chẳng biết dẫn về đâu. Ngày qua ngày, một tháng trôi đi, và thành Vinh Quang vẫn chỉ là cái tên mơ hồ trên môi người qua đường. Tiền bạc trong túi vơi dần, ngựa gầy rộc, hai chị em dần kiệt sức.
Khi đến một thị trấn nhỏ ven rừng, Elowen quyết định dùng số vàng còn lại thuê người hộ tống. Lính đánh thuê—nghe thật đáng tin trong lúc này. Những kẻ vạm vỡ với gươm đao và áo giáp rách nát cười hềnh hệch khi nghe lời đề nghị của nàng. Chúng gật đầu, hứa hẹn sẽ đưa hai chị em đến tận thành Vinh Quang. Trong cơn tuyệt vọng, Elowen ngây thơ tin vào cái gật đầu ấy.
---
Doanh trại lính đánh thuê dựng bên sườn đồi, vài căn lều bạt lụp xụp, rải rác chai rượu và xương súc vật. Ban ngày, chúng dắt ngựa đi vòng vèo quanh rừng, làm ra vẻ dẫn đường. Ban đêm, chúng tụ tập uống rượu, hát tục ca, cười ầm ĩ. Elowen cảm thấy bất an, nhưng nàng gạt đi—miễn sao còn tiền, miễn sao chúng vẫn bảo vệ Edran và nàng.
Rồi một đêm, khi trăng rằm treo tròn và đỏ rực như máu, chúng trở mặt.
Hai chị em bị trói gô trong một căn lều hôi hám. Toàn bộ vàng bạc, trang sức bị lột sạch. Elowen hoảng loạn cầu xin, nhưng chỉ nhận lại là tiếng cười khinh miệt. “Tiểu thư ngây thơ,” một tên nhổ bãi nước bọt, “ngươi vừa mua vé đi địa ngục.”
Đêm đó, mùi rượu nồng nặc. Một gã say khướt xông vào, kéo Elowen ra khỏi lều, lôi nàng về phía một căn khác. Elowen gào khóc, giãy giụa, nhưng dây trói và sức vóc của hắn quá lớn. Trong tuyệt vọng, nàng thoáng thấy Edran mở mắt, hoảng loạn nhìn theo. Nhưng chỉ vậy.
Bỗng—
Tiếng thét.
Không phải tiếng nàng, mà từ ngoài trại vọng vào. Một tiếng gào thảm khốc, nguyên thủy, đủ khiến máu đông lại. Gã lính đang lôi nàng bỗng khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn buông nàng ra, lao ra ngoài.
Elowen ngã nhào, đầu va vào cọc lều. Mọi thứ tối sầm.
---
Trong mơ hồ, nàng nghe thấy âm thanh hỗn loạn. Tiếng sắt thép va chạm, tiếng xương gãy răng rắc, tiếng người van xin hòa lẫn tiếng rống quái vật. Có kẻ hét: “Thần linh ơi, cứu chúng ta!” Có kẻ gào: “Quái vật! Quái vật!”
Mùi tanh xộc vào lều. Elowen cắn chặt môi, ép mình nằm im như xác chết, cầu mong điều khủng khiếp ngoài kia không nhận ra nàng.
---
Khi ánh sáng tờ mờ buông xuống, Elowen mới mở mắt. Lều đã im lặng, chỉ còn tro tàn và mùi máu. Một bóng người bước vào—không phải quái vật, mà là một lữ khách khoác áo choàng xám, dáng cao gầy, ánh mắt mệt mỏi nhưng nhân từ.
Hắn tự xưng là Hedwin, một kẻ giang hồ lang bạt. Nhìn thấy Elowen bị trói, hắn lập tức cắt dây, dìu nàng dậy.
Bên ngoài, cảnh tượng như địa ngục. Lều cháy dở, tro bay lả tả. Xác lính đánh thuê vương vãi khắp nơi: thân bị xé đôi, đầu lìa cổ, máu nhuộm đỏ cả nền đất. Kiếm gãy, khiên vỡ, tay chân lăn lóc như đống củi. Hedwin cau mày, thì thầm:
“Chỉ có quái vật mới làm được chuyện này…”
Elowen nôn khan, bụng trống rỗng quặn lại. Nhưng trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Edran.
Nàng vùng vẫy khỏi tay Hedwin, chạy cuống cuồng về căn lều nơi họ bị nhốt. Trống rỗng. Không có Edran.
Nỗi hoảng loạn dâng trào, nàng chạy khắp doanh trại, gọi tên em trong tiếng nức nở. Cuối cùng, nơi bìa rừng, dưới một gốc cây, nàng thấy Edran ngồi co ro. Quần áo cậu vấy bẩn, đôi mắt thất thần, nhưng cơ thể không một vết xước, tay chân hoàn toàn tự do.
“Elowen…” Edran thì thào, giọng run rẩy. “Em… em không nhớ gì cả. Khi họ lôi chị đi, em chỉ cố chạy ra ngoài… rồi… rồi em không biết.”
Elowen siết chặt vai em, nhìn xoáy vào đôi mắt hoang mang kia. Trong nàng, một nỗi nghi ngờ lạnh buốt cắm rễ: Tại sao em trai lại vô sự? Tại sao dây trói biến mất?
Nhưng đôi mắt ấy—non nớt, hoảng sợ, vô tội. Nàng không nỡ dồn ép thêm.
Hedwin đi tới, đặt tay lên vai Elowen. “Cô bé, ở lại đây là cái chết. Nếu muốn sống, hãy theo ta. Ta đang hướng về thành Vinh Quang.”
Elowen nhìn Edran, rồi nhìn về phía doanh trại nhuốm máu. Những cột khói đen bốc cao, tan vào nền trời ảm đạm. Nàng gật đầu.
Ba bóng người rời khỏi nơi chốn thảm sát, tiến về con đường dẫn đến thành Vinh Quang. Elowen không dám ngoái lại. Nhưng trong tim nàng, một câu hỏi đã hằn sâu như vết thương không bao giờ lành:
Edran… em là gì?
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro