Chương 77: Con Đường Mới ( End )
Dưới ánh hoàng hôn, Faye và Yoko đứng bên nhau, nhưng không phải để ôm nhau hay trao những lời hứa hẹn. Mà là một sự tĩnh lặng, như thể cả thế giới đều biết, họ đã vượt qua một hành trình dài và khó khăn. Những cuộc chiến đã qua, những thử thách đã hoàn thành, và giờ, họ chỉ còn lại chính mình.
Faye nhìn về phía chân trời, nơi những tia nắng cuối cùng dần tắt, thay thế bởi bầu trời tím nhạt của buổi tối. Cảm giác này, khác hẳn mọi khoảnh khắc trước đây, khi cô luôn phải sống trong sự lo lắng và chiến đấu không ngừng nghỉ. Cô tự hỏi liệu cô có thể giữ vững cuộc sống này không, khi không còn phải đương đầu với kẻ thù, khi không còn những cuộc đấu trí gay cấn, khi không còn những quyết định sống còn.
Yoko đứng bên cạnh, không nói gì. Cô không cần phải lên tiếng. Chỉ cần có Faye ở đây, cùng cô đối diện với mọi thứ, là đủ. Đôi mắt Yoko vẫn lấp lánh, nhưng không phải vì chiến thắng hay cảm giác hạnh phúc lạc quan. Đó là một ánh mắt đầy suy tư, như thể cô đang tự hỏi, sau tất cả, liệu cô có thể tìm thấy một điều gì đó bền vững và lâu dài giữa những thay đổi này không.
“Đã qua rồi…” Faye khẽ nói, giọng cô như thì thầm với chính mình, như thể cô đang khẳng định sự thật đó một lần nữa. Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy sự trống vắng, một khoảng trống khó lý giải.
Yoko quay sang cô, mỉm cười nhẹ. “Không phải tất cả những gì đã qua đều mất đi,” cô nói, giọng nói có phần trầm lắng nhưng cũng có chút tựa như một lời khẳng định. “Chúng ta có thể xây dựng lại. Cái quan trọng là, chúng ta vẫn còn ở đây. Không phải ai cũng có được cơ hội này.”
Faye không trả lời ngay. Cô chỉ im lặng nhìn về phía trước, nơi những ánh đèn thành phố bắt đầu bật sáng, ánh sáng đó phản chiếu một phần sự sống, sự kết nối mà họ đã xây dựng trong suốt cuộc hành trình này. Nhưng Faye cũng biết, ánh sáng ấy không phải là tất cả. Đằng sau nó là sự thật phức tạp, là những lựa chọn, là cả những hy sinh, và đôi khi là những điều chưa được nói ra.
“Chúng ta có thể không hoàn hảo,” Faye tiếp tục, “nhưng ít nhất, chúng ta đã tìm thấy được con đường này. Và chị nghĩ, đó là đủ.”
Yoko gật đầu. “Cái quan trọng không phải là chiến thắng, mà là chúng ta đã bước qua cùng nhau. Cùng nhau, là đủ.”
Freen, Becky, Charlotte và Engfa, tất cả đều có mặt ở phía sau, nhưng không ai vội vàng bước lại gần. Họ hiểu rằng đây là khoảnh khắc của riêng Faye và Yoko, khoảnh khắc để họ nhìn nhận lại mọi thứ, để quyết định tiếp tục đi cùng nhau hay không. Và dù thế nào, họ cũng sẽ luôn ủng hộ, luôn ở bên cạnh, nhưng không can thiệp vào lựa chọn của hai người.
Faye nhìn Yoko, ánh mắt không còn sự bối rối, chỉ còn lại sự bình thản. Không cần những lời hứa hẹn vĩnh viễn, không cần những cam kết mà cả hai biết không ai có thể đoán trước. Chỉ cần biết rằng, họ đã chọn con đường này, và không ai trong số họ phải đi một mình nữa.
Một giây yên lặng trôi qua, rồi Faye khẽ cười. “Cảm ơn, vì đã đi cùng chị đến tận đây.”
Yoko mỉm cười, không nói gì, chỉ nhìn Faye bằng ánh mắt đầy sự hiểu biết. Không có những lời thừa thãi, không có những lời hứa vô tận. Chỉ có sự thật rằng họ đã đi qua tất cả, và giờ, họ sẽ tiếp tục đi về phía trước, không có gì phải sợ hãi....qw4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro