4. Vòng tay không lối thoát


Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng nhẹ tràn qua khung cửa. Minh Thư mở mắt, thấy Ngọc An vẫn ôm chặt mình, hơi thở đều đều trên vai. Cảnh tượng ấy khiến tim cô run rẩy. Dù biết không nên, cô vẫn để yên, lặng lẽ ngắm khuôn mặt ấy.

Thư khẽ rút tay ra, định ngồi dậy. Nhưng ngay lập tức, cánh tay An siết chặt hơn.
– Chị định đi đâu? – giọng An trầm khàn, dẫu mắt vẫn nhắm.

– Chị… xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng thôi. – Thư thì thầm.

– Đừng đi. – An mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm. – Cho em ôm thêm một lát.

Thư khựng lại. Trái tim cô dồn dập, nhưng rồi vẫn gật đầu. Chỉ thêm một lát thôi, cô tự nhủ.

---

### Trong lớp học

Hôm ấy là thứ hai. Thư lên lớp dạy, cố gắng giữ sự bình tĩnh. Nhưng mỗi khi quay xuống cuối lớp, ánh mắt An lại dính chặt vào cô, khiến cô như bị soi thấu.

Ra chơi, khi Thư còn đang viết bảng, thì một đồng nghiệp mới – thầy Duy – bước vào. Anh là giáo viên thể dục, trẻ trung, nhiệt tình, mới chuyển về trường vài tuần.

– Cô Thư, trưa nay trường tổ chức giao lưu thể thao, cô có rảnh tham gia không? – anh cười thân thiện.

– À… tôi không giỏi mấy trò vận động… – Thư ngập ngừng.

– Không sao, chỉ là vui thôi. – Duy vẫn kiên nhẫn. – Tôi sẽ phụ cô.

Thư định từ chối thì bất giác liếc xuống dưới lớp. Ánh mắt An như dao nhọn, lạnh ngắt. Cô chột dạ, vội cười nhạt:
– Tôi sẽ cân nhắc, cảm ơn thầy.

Khi Duy rời đi, An vẫn ngồi yên, nhưng đôi tay nắm chặt.

---

### Buổi trưa

Giờ nghỉ, Thư ra khỏi phòng giáo viên thì thấy An đứng chờ trước cửa.
– An, em chưa về nhà ăn cơm sao?

– Em đợi chị. – An bình thản. – Có người rủ chị tham gia thể thao đúng không?

Thư thoáng giật mình:
– Em nghe lén à?

– Em không cần nghe lén. – Ánh mắt An tối lại. – Em thấy rõ rồi.

– An, em không thể cứ phản ứng thế này. Đó chỉ là đồng nghiệp.

– Em không quan tâm. – An tiến gần, giọng hạ thấp. – Chị cười với anh ta, nhưng chị quên là em đã nói gì rồi sao?

Thư nghẹn lại. Cô nhớ rõ lời An: *“Chị không được cười với ai khác ngoài em.”*

– Em… em ghen sao? – Cô cố gượng cười.

– Đúng. – An thẳng thắn. – Và em sẽ không cho phép bất kỳ ai đến gần chị.

---

### Buổi chiều

Trường tổ chức giao lưu bóng chuyền. Dưới sân, giáo viên và học sinh cười nói rộn ràng. Thư vốn định lặng lẽ đứng ngoài, nhưng Duy lại nhiệt tình kéo cô vào đội.

– Cố lên cô Thư! – học sinh hò reo.

Thư đỏ mặt, vừa bối rối vừa buồn cười. Duy đứng cạnh, nhiệt tình chỉ cách phát bóng. Cảnh tượng ấy lọt vào mắt An – đang ngồi trên khán đài.

Ánh mắt cô gái mười tám tuổi tối sầm. Bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Khi trận đấu kết thúc, Thư mệt đến toát mồ hôi. Duy đưa chai nước, ân cần:
– Cô uống chút đi.

– Cảm ơn… – Thư vừa đón lấy thì bàn tay khác đã chen vào.

An xuất hiện, giật chai nước, ánh mắt lạnh lùng:
– Tôi sẽ lo cho chị ấy.

Duy thoáng ngạc nhiên, còn Thư thì đỏ mặt, lúng túng.

– An, em làm gì thế? – Thư nhỏ giọng trách.

– Em làm đúng. – An nhìn thẳng chị, không chút nao núng. – Chị không cần ai khác.

---

### Buổi tối

Trong căn hộ nhỏ, không khí nặng nề. Thư ngồi ở bàn ăn, im lặng. An đặt chén cơm xuống, giọng đều đều:
– Chị giận em à?

– An, em không thể cư xử như thế trước mặt đồng nghiệp chị. – Thư thở dài. – Em làm vậy, chị rất khó xử.

– Khó xử vì chị sợ người ta hiểu lầm, hay khó xử vì trong lòng chị có anh ta?

Câu hỏi thẳng thừng khiến Thư chết lặng.

– Không phải… – cô lắc đầu. – Chị chỉ muốn mọi thứ bình thường.

– Bình thường là chị xa em, cười với người khác? – An siết tay. – Em không cần sự bình thường đó.

Thư nghẹn ngào, mắt nhòe đi. Cô không biết nên làm sao với sự chiếm hữu này.

An chợt dịu giọng, vòng qua ôm chị từ phía sau.
– Xin lỗi. Nhưng em không chịu được khi thấy chị bên người khác. Em đã chờ quá lâu để có chị.

Hơi ấm từ cái ôm khiến Thư run rẩy. Cô muốn đẩy ra, nhưng đôi tay ấy lại dịu dàng, chắc chắn như một sợi xích.

– An… chị thật sự sợ. – Thư khẽ nói.

– Đừng sợ. – An thì thầm bên tai. – Em sẽ không làm chị đau. Em chỉ muốn giữ chị… mãi mãi.

---

### Đêm muộn

Khi Thư định vào phòng làm việc, An chặn cửa.
– Ngủ cùng em.

– An, em lớn rồi… – Thư lắc đầu.

– Chính vì em lớn rồi, nên em càng muốn ở cạnh chị. – An nhìn sâu vào mắt chị, nụ cười nhàn nhạt. – Chị càng trốn, em càng giữ.

Không chờ phản ứng, An nắm tay kéo Thư vào phòng ngủ.

Trong bóng tối, Thư nằm cứng ngắc, tim đập thình thịch. An vòng tay qua eo, ghì sát hơn.
– Em không cần thế giới. Em chỉ cần chị.

Giọng nói ấy như lời nguyền. Minh Thư nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô biết mình đã bị nhốt trong vòng tay ấy – vòng tay không lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #girllove