Chap 1: Những hộ vệ của Celestia
Những đám mây trắng lơ lửng giữa bầu trời xanh ngắt, chậm rãi trôi như những con rùa khổng lồ giữa không trung.
Hôm nay là một ngày bình yên tại Celestia – thiên quốc cao vời nơi cư ngụ của Bảy Vị Thần Nguyên Tố, những đấng tối cao cai trị bảy vùng đất của Teyvat.
Một tiếng kèn... hai tiếng... rồi ba tiếng. Hàng loạt tiếng kèn nghi lễ vang lên từ nơi cao nhất bầu trời, ngân dài và vang vọng khắp đại lục – từ vùng tự do Mondstadt, qua thảo nguyên Sumeru, cho tới tận vùng băng tuyết lạnh lẽo Snezhnaya. Ngay cả những nơi sâu thẳm trong lòng đại dương cũng nghe được thanh âm ấy, như một lời hiệu triệu từ cõi thánh.
Tiếng kèn đánh thức các Hộ Vệ của Celestia – những chiến binh mang đôi cánh thiên giới, bay vút từ bầu trời cao thẳm và hạ cánh xuống nền đá trắng tinh khôi của Đảo Thiên Không. Trong hàng ngũ ấy có Tenebris, một trong những chiến binh ưu tú nhất. Anh cùng các đồng đội xếp hàng ngay ngắn, uy nghi thực hiện nghi lễ danh dự. Tất cả đều khoác lên mình bộ giáp sáng bóng, tay cầm giáo bén và khiên chói lóa – sẵn sàng cho sự xuất hiện của Bảy Vị Thần.
Binh đoàn Hộ Vệ của Celestia – những chiến binh mang thân hình vạm vỡ, đôi mắt lấp lánh như kim cương, được tạo ra bởi "Người Đầu Tiên". Họ chỉ có một sứ mệnh duy nhất: bằng mọi giá, phải bảo vệ lục địa Teyvat và Celestia khỏi sự xâm lăng của Vực Sâu, đồng thời dẫn dắt các linh hồn lạc lối đến nơi họ thuộc về – thiên quốc hay vực thẳm, tùy vào những gì họ đã làm lúc sinh thời. Celestia là thiên đàng, nơi linh hồn có thể tái sinh. Ngược lại, Vực Sâu là địa ngục – nơi không ánh sáng, không hy vọng, chỉ tồn tại vĩnh hằng trong khổ đau và giá lạnh.
Các Hộ Vệ phải tuân thủ một bộ luật tối thượng: giữ cho trái tim thuần khiết, tuyệt đối không được nảy sinh tình yêu với loài người. Bởi nếu phạm phải... cái giá phải trả là điều không thể lường trước.
Sau một hồi chờ đợi, những tia sáng thần thánh bừng lên từ trung tâm Đảo Thiên Không. Và rồi, Bảy Vị Thần Nguyên Tố hiện linh giữa hàng ngàn ánh mắt thành kính. Tất cả các Hộ Vệ, bao gồm cả Tenebris, đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu khi các vị thần lướt qua – những người đã ban cho họ sức mạnh nguyên tố để bảo vệ bản thân, đồng đội và nhân loại. Trong mắt các Hộ Vệ, các vị thần không chỉ là người lãnh đạo – họ là đấng sinh thành, là bậc thầy, là người dẫn đường.
Buổi họp hiếm hoi, chỉ diễn ra mỗi một trăm năm, lần này tập trung vào việc thảo luận tình hình hiện tại của Teyvat. Và, như mọi lần, Tenebris cảm thấy buổi họp thật... buồn chán. Anh cố kiềm tiếng ngáp, che miệng lại đầy lễ độ.
Khi buổi họp kết thúc, Bảy Vị Thần rời khỏi Celestia, trở về hình dạng trần thế. Các Hộ Vệ được lệnh giải tán, tự do trở lại bảy Thành Phố Trên Mây – những kỳ quan trắng tinh, nguy nga trôi nổi giữa tầng không mà con người chẳng thể nhìn thấy. Tọa lạc giữa bảy thành phố ấy là Celestia, lơ lửng ở tầng thấp hơn, cách biệt bởi chín tầng mây – trung tâm của nền văn minh vĩ đại chưa từng thấy.
Giống như loài người, các Hộ Vệ cũng có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, trò chuyện, bay lượn khắp Teyvat và quan sát nhân gian – miễn là không được tiếp xúc trực tiếp với con người.
Bên trong tòa nhà thuộc hòn đảo số 6, trên hành lang rộng lớn tầng hai phủ đá trắng lấp lánh, Tenebris bước đi một mình. Anh thong thả quay đầu, mắt liếc qua hai bên.
Một bên là bức tường điêu khắc tinh xảo – những bức tranh sống động bằng cẩm thạch: một Hộ Vệ nam chĩa kiếm vào bầy sói có mắt cá sấu, một phụ nữ ôm con ngước nhìn về Celestia đầy hy vọng. Bên kia là hàng cửa sổ vòm khổng lồ, đủ để một người chui qua, mở ra cảnh tượng bầu trời xanh ngát. Một khung cảnh vừa trang nghiêm, vừa thơ mộng. Trên hành lang chỉ có một mình Tenebris, mọi thứ yên tĩnh đến kỳ lạ. Âm thanh duy nhất là tiếng bước chân vọng lại giữa những bức tường đá.
Cho đến khi...
"Này, Tenebris!"
Một tiếng gọi bất ngờ từ cửa sổ khiến Tenebris giật mình quay sang. Người đó không ai khác ngoài Fortis – trợ lý đội trưởng Micheal, đang ngồi khom người trên bậu cửa. Chàng trai cao lớn với đôi mắt xanh biếc và mái tóc trắng bạc đặc trưng – những dấu hiệu dễ nhận ra. Một chiến binh dũng mãnh từng một mình tiêu diệt cả trăm quái vật Vực Sâu bằng giáo và sức mạnh nguyên tố Gió – Lửa, khiến cả cánh đồng Mondstadt cháy rụi. May thay, Tenebris đã kịp dùng Thủy nguyên tố để dập lửa – không thì Thần Phong Barbatos chắc đã nổi trận lôi đình.
"Giờ này mà đi ngắm tranh một mình à?" Fortis hỏi, "Không rủ tôi theo?"
"Xin lỗi," Tenebris cười bối rối, "Tưởng ông còn cùng đội trưởng Micheal khám phá hang động ở Sumeru. Sao quay về sớm thế? Có chuyện gì à?"
"À, tôi vừa nhận nhiệm vụ mới." Fortis nhún vai. Rồi, như hàng trăm lần trước, cậu lặp lại câu nói quen thuộc: "Một cô gái ở Mondstadt vừa qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Tôi phải đưa cô ấy đến Celestia trước khi bọn Vực Sâu kịp bắt được."
Vừa dứt lời, Fortis lập tức bay vút đi – một chiến binh dũng mãnh như chim ưng, lao xuống từ trời cao để giải cứu "con mồi". Trong chớp mắt, cậu đã khuất dạng giữa mênh mông mây trời.
Tenebris tiếp tục bước đi, hình bóng cao lớn của anh đổ dài lên bức phù điêu dưới ánh sáng Mặt Trời phương Đông. Trong đầu anh, những suy nghĩ u ám lại ùa về – về con người, về số phận mong manh của họ.
Loài người, từ khi sinh ra đến tuổi trung niên vẫn mạnh khỏe, lao động, chiến đấu, hy sinh. Nhưng rồi tuổi già ập đến – thể xác suy yếu, tinh thần kiệt quệ. Có kẻ còn chưa kịp sống trọn tuổi thanh xuân, đã bị cướp đi mạng sống trong đau đớn. Thi thể họ chỉ được đặt vào cỗ quan tài lạnh lẽo, rồi chôn xuống đất... Thế là hết.
"Ước gì Celestia ban cho họ cuộc sống bất tử," Tenebris nghĩ. "Chấm dứt vòng tuần hoàn bi thương. Ước gì con người có sức mạnh thực sự để bảo vệ bản thân..."
Anh thường không trò chuyện với ai. Lặng lẽ, trầm tư. Dường như anh không thuộc về nơi này. Một cảm giác xa lạ luôn ám ảnh – như thể... anh đến từ thế giới khác. Nhưng tại sao anh lại có suy nghĩ đó? Chính anh cũng không rõ.
Dòng suy tưởng chợt bị cắt ngang – một tiếng nổ vang trời từ hướng Cung điện trung tâm của thành phố nổi số 1 – nơi kết nối sáu thành phố còn lại.
"Chắc chắn có chuyện lớn xảy ra rồi!"
Tenebris quay đầu, trông thấy khói đen bốc lên từ mái cung điện. Không chần chừ, anh lập tức triệu hồi đôi cánh, khiên và giáo – chuẩn bị lao vào điều tra.
Cùng lúc đó, toàn bộ Hộ Vệ khắp Celestia cũng nghe thấy tiếng nổ.
"Chuyện gì vậy?!" Micheal hốt hoảng quay lại, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng khi nhìn thấy khói dày đặc bao phủ thành phố số 1.
"Có kẻ tấn công Celestia ư?!" một nữ Hộ Vệ hét lên, vẻ hoảng sợ lộ rõ trên gương mặt.
"Đến đó ngay!" Micheal ra lệnh. "TẤT CẢ HƯỚNG VỀ THÀNH PHỐ NỔI SỐ 1! KHẨN TRƯƠNG!"
"TUÂN LỆNH!"
Cả binh đoàn Hộ Vệ vút lên trời, lao về phía thành phố đang chìm trong hỗn loạn. Không ai biết điều gì đang thực sự xảy ra...
Tenebris cùng hai lính canh của thành phố số 1 lặng lẽ áp sát cánh cổng gỗ vân sam dẫn vào cung điện. Ba ngọn giáo đồng loạt chĩa về phía trước. Bên trong vọng ra tiếng giao tranh – tiếng kim loại va chạm, tiếng hét giận dữ.
"Mở cửa." Tenebris ra lệnh.
Một lính canh tiến tới, mở toang cánh cổng. Và rồi – cảnh tượng trước mắt khiến cả ba người sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro