Chương 31: Bánh Xèo Của Ngoại


Nghĩa đi vòng ra vườn, nơi cỏ còn đọng hơi nước của cơn mưa ban sáng, tiếng chim cu ríu rít trên những ngọn dừa. Đi về phía rặng tre sát bờ ruộng, cậu mới thấy ngoại. Bà Hường đang lúi húi hái rau dưới bóng tre xanh rì, ánh nắng len lỏi qua kẽ lá làm những giọt mồ hôi trên trán bà ánh lên như những hạt ngọc.

Khi thấy Nghĩa, bà Hường vội vàng cắp rổ rau đầy ắp, bước nhanh về phía cháu mình. Hai bà cháu gặp nhau giữa con đường đất nhỏ, hai bên là hàng cỏ dại xanh um, điểm xuyết những bông hoa tím li ti. Phía xa, cánh đồng lúa trải dài ngút ngàn, từng đợt gió thổi qua làm sóng lúa nhấp nhô như tấm thảm vàng mềm mại.

"Thằng nhỏ về rồi hả? Sao nghe nói trưa mới tới mà giờ đã ở đây?" Bà Hường mỉm cười, bàn tay gầy gò xoa vai Nghĩa.

"Nay xe chạy nhanh nên con về sớm," Nghĩa vừa đáp vừa đỡ lấy rổ rau từ tay ngoại. "Ngoại hái nhiều rau thế này, định nấu món gì ngon cho con ăn hả?"

"Cha mày, cái miệng ăn giỏi," bà giả vờ mắng yêu, khẽ đánh nhẹ vào tay Nghĩa. "Hái mớ rau này ăn kèm bánh xèo. Trời mưa mấy hôm nay, rau lên xanh tốt lắm."

Nghĩa nhìn rổ rau trên tay, đầy ắp những loại lá tươi xanh: cải bẹ xanh, diếp cá, xà lách, đọt xoài, lá chùm ruột, càng cua. Màu xanh mơn mởn của rổ rau làm cho cậu thấy tươi mát..

"Bánh xèo của ngoại là số một!" Nghĩa cười tươi, đội rổ rau lên đầu rồi bước đi khệnh khạng, giả vờ làm trò. "Nhớ bỏ nhiều thịt mỡ cho con nha, ngoại!"

"Sáng ngoại đi chợ mua miếng ba rọi rồi, ướp sẵn để trong bếp." Bà Hường vừa nói vừa chỉnh lại búi tóc bạc, cài trâm gỗ cho chắc chắn. "Giờ con ra sau chuồng gà, hái thêm mớ lá cách ngoài bờ ao. Ngoại vào nhà vắt cốt dừa pha bột rồi chiên bánh."

"Dạ! Là cái cây chỗ cây dừa xiêm lùn phải không ngoại?" Nghĩa quay đầu nhìn về phía ao nhỏ, nơi hàng tre đổ bóng xuống mặt nước.

"Đúng rồi, tháng trước ngoại chặt bớt cành, giờ lá ra non mướt lắm." Bà Hường ngừng lại, ánh mắt đầy ưu tư, rồi hỏi: "Lúc về con có gặp mẹ không?"

"Dạ có, lúc nãy mẹ con ra khỏi nhà đi đám bên cù lao rồi." Nghĩa đáp, hai tay ôm chặt rổ rau vào lòng. "Sao vậy ngoại?"

"Hôm qua mẹ con đi gặp bạn, nghe nói con cái họ học giỏi lắm." Bà Hường thở dài, giọng trầm ngâm.

"Ngoại sợ mẹ lại so sánh con với họ hả?" Nghĩa cúi đầu, khẽ cười chua chát.

"Từ ngày con Nga mất, bao nhiêu kỳ vọng mẹ đổ hết lên đầu con. Dù con cố gắng thế nào, mẹ con cũng không hài lòng. Ngoại biết con chịu áp lực nhiều lắm."

"Con không sao đâu ngoại, ngoại đừng lo." Nghĩa cố gượng cười, giọng nói nhẹ nhưng thoáng chút buồn.

"Thật sự không sao? Không sao mà mấy tháng con mới về thăm ngoại một lần?" Bà Hường nhìn cháu, ánh mắt đượm buồn.

"Con bận học với làm thêm, chứ lúc nào con cũng muốn về thăm ngoại." Nghĩa đáp, giọng tràn đầy áy náy.

"Thôi, con không cần giấu ngoại. Mẹ con tính khí vậy, nóng giận rồi mắng mỏ vô cớ, ai chịu nổi. Đổi lại là ngoại đi được ngoại cũng đi. Ngoại già rồi, chẳng cản được nó nữa."

"Ngoại đừng buồn, sau này con sẽ cố về với ngoại thường xuyên hơn." Nghĩa nhào tới ôm chặt lấy bà, vòng tay mạnh mẽ siết lấy tấm lưng nhỏ gầy của bà. Cậu cảm nhận được sự yếu đuối nhưng ấm áp từ bà, và lòng cậu chợt dâng lên một nỗi niềm khó tả.

Bà Hường vỗ nhẹ lưng cháu mình, khẽ mỉm cười. Tiếng rặng tre xào xạc trong gió hòa cùng tiếng nước róc rách từ con kênh nhỏ gần bờ ruộng, tạo ra thứ ấm thanh của làng quê.

Nghĩa ngồi trên tấm phản cạnh bếp, tay thoăn thoắt lặt mớ rau. Ngoài trời, mưa lâm râm, từng hạt nhỏ li ti đọng lại trên mái lá, tí tách rơi xuống nền đất ẩm. Trong bếp, ánh lửa từ bếp củi bập bùng, soi rõ gương mặt bà Năm Hường đầy nếp nhăn nhưng ánh lên sự hiền hậu.

Bà Hường ngồi xổm trước bếp, đôi tay gầy guộc thoăn thoắt cầm chiếc vá gáo dừa múc một vá bột trắng ngà, đổ đều vào chảo gang đang nóng già. Tiếng bột gặp chảo kêu "xèo" một tiếng rõ to, mùi thơm của bột gạo, nước cốt dừa và nghệ bốc lên, hòa quyện trong không gian, thơm lừng. Bà nhanh tay nghiêng chảo, xoay đều để lớp bột tráng mỏng dính khắp bề mặt.

"Nghe tiếng xèo này là biết bánh xèo của ngoại hôm nay ngon xuất sắc!" Nghĩa cười trêu, đôi mắt không rời khỏi bàn tay khéo léo của ngoại.

Bà Hường mỉm cười, dùng đôi đũa tre gắp một ít giá, ít thịt ba rọi đã xào săn và mấy con tôm đỏ au, rải đều lên mặt bánh. Mùi thơm ngậy của thịt, ngọt lịm của tôm hòa quyện với mùi thơm của bánh làm Nghĩa nuốt nước bọt liên tục.

Bà đậy vung, chờ một lát rồi mở ra, dùng đôi đũa nhấc nhẹ mép bánh, kiểm tra độ giòn. Lớp bột bên dưới đã vàng ruộm, mép bánh giòn rụm, cong lên như cánh quạt. Bà cẩn thận gập đôi chiếc bánh, nhấc ra đặt vào chiếc rổ tre lót lá chuối xanh mướt, thoáng cái cả gian bếp đã ngào ngạt mùi thơm khó cưỡng.

"Thằng nhỏ, con ăn thử cái đầu này đi, xem thử bánh có vừa vị không." Bà Hường vui vẻ đẩy rổ bánh về phía Nghĩa, ánh mắt hiền từ nhìn cháu.

Nghĩa cười toe, đưa tay bốc lấy chiếc bánh còn nóng hổi, suýt chút nữa bị phỏng tay. Hương thơm ngào ngạt quyện với vị giòn tan của bánh vừa chạm vào đầu lưỡi đã khiến cậu mãn nguyện. Đây chính là hương vị quen thuộc mà cậu đã thèm thuồng bấy lâu nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro