Chương 39: Chị Thúy Hiền
Hùng gật đầu, không hỏi theo nữa.
"Vậy sao ông biết tôi ở đây?" Nghĩa hỏi.
Hùng nhếch môi.
"Cũng chuyện dài lắm."
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, giữa đêm lạnh giá Bangkok, ít nhất Nghĩa biết rằng cậu không còn một mình.
Điện thoại của Hùng đổ chuông, anh nghe trong vài giây rồi cúp máy, quay sang Nghĩa.
"Đi thôi, xe tới rồi."
Nghĩa chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Hùng đã kéo vali của cậu đi về phía đường lớn. Nghĩa vội vã đứng dậy, ôm ly nước nóng trong tay, bước nhanh theo.
Một chiếc ô tô màu hồng phấn chậm rãi đỗ sát lề đường. Cốp xe tự động bật lên. Hùng nhanh nhẹn chất hành lý của Nghĩa vào trước, sau đó là vali của mình. Cậu mở cửa sau, ra hiệu cho Nghĩa lên xe.
"Lên đi."
Nghĩa còn hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nghe theo. Cậu bước lên xe, một mùi hương ngọt ngào dễ chịu ngay lập tức tràn vào khứu giác—một chút hương vani hòa lẫn với mùi nước hoa nhẹ nhàng. Nội thất trong xe tinh tế và sang trọng hơn cậu tưởng.
Ở ghế lái, một cô gái trẻ, mái tóc dài suôn mượt, quay lại nhìn Nghĩa qua gương chiếu hậu. Cô mỉm cười nhẹ, đôi mắt sắc sảo nhưng lại mang vẻ ấm áp.
"Chào Nghĩa, chị là bạn của Hùng, cần giúp gì em cứ nói nhé."
Nghĩa bất ngờ khi cô gái biết tên mình.
Hùng ngồi vào ghế phụ cạnh cô gái, quay đầu lại giới thiệu:
"Đây là chị Thúy Hiền. Nhà chị ấy hồi nhỏ ở ngay cạnh nhà tôi, sau này dọn đi nơi khác. Giờ chị Hiền đang làm giám đốc cho một tập đoàn khách sạn lớn ở Thái. Giờ chúng ta sẽ về căn hộ của chị ấy."
Nghĩa lễ phép gật đầu chào. "Chào chị, làm phiền chị rồi."
Thúy Hiền bật cười, khẽ nháy mắt.
"Không phiền đâu, chị còn trống một căn, cứ coi như giúp bạn bè ấy mà."
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi khu trung tâm.
Trên đường đi, Nghĩa im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những bảng hiệu neon lấp lánh chiếu sáng cả con phố. Cậu thầm thở phào, ít nhất thì đêm nay không phải ngủ ngoài đường nữa.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng trước một khu chung cư cao cấp.
"Tới rồi." Thúy Hiền thông báo, mở khóa cửa xe.
Cả ba cùng nhau kéo hành lý vào trong. Khu căn hộ này có thiết kế hiện đại, không gian rộng rãi, sạch sẽ. Thúy Hiền đưa họ lên tầng tám, mở cửa một căn hộ hai phòng ngủ với đầy đủ tiện nghi.
"Căn hộ này bình thường cho thuê, nhưng vừa mới trống. Hai em cứ ở đây, đừng khách sáo."
Hùng gật đầu cảm ơn, nhưng trước khi Nghĩa kịp nói gì, Thúy Hiền lại tiếp lời:
"Nếu không thích, hai đứa có thể dọn qua biệt thự chị đang ở. Nhà rộng lắm, chỉ có chị với mẹ thôi, sẽ thoải mái hơn."
Hùng lắc đầu, khẽ cười.
"Thôi chị, tụi em ở đây được rồi. Phiền người lớn không hay đâu."
Thúy Hiền hơi nghiêng đầu, nhìn Hùng một lát rồi khẽ cười, ánh mắt có chút gì đó dịu dàng.
"Tùy hai đứa vậy. Nhưng có gì cần cứ gọi chị nhé."
Nghĩa liếc nhìn Thúy Hiền, rồi nhìn sang Hùng. Cậu không khỏi cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong ánh mắt của chị ấy khi nhìn Hùng.
Không chỉ đơn thuần là tình bạn...
Dưới đây là đoạn mở rộng theo ý của bạn:
Hùng đứng khoanh tay nhìn quanh căn hộ một lượt, thấy mọi thứ đã ổn, hành lý đã sắp xếp gọn gàng, Nghĩa cũng có vẻ đỡ mệt hơn. Cậu quay sang Thúy Hiền, nhíu mày:
"Trời khuya rồi, chị về nhà đi. Nhớ chạy xe cẩn thận nhé."
Thúy Hiền đang chống tay lên ghế sofa, nghe vậy thì bĩu môi, bước tới nhéo nhẹ tai Hùng, giọng trách móc:
"Chưa gì đã muốn đuổi chị đi rồi sao?"
Hùng cười cười, né người tránh cái nhéo của chị.
"Đuổi gì đâu, chỉ sợ chị thức khuya, mai lại không dậy nổi đi làm thôi."
Thúy Hiền hứ một tiếng nhưng vẫn không giấu được ý cười trong mắt. Cô quay sang Nghĩa, hai tay chống hông, nheo mắt nhìn cậu một hồi.
"Công nhận em có nước da trắng thật đó, lại còn đôi mắt nâu nữa. Trắng mịn thế này thì từ giờ chị gọi em là 'bé Thỏ Trắng' nhé!"
Nghĩa thoáng sững người, có chút ngại ngùng. Lần đầu tiên có người gọi cậu bằng một biệt danh sến sẩm như vậy. Nhưng nhìn nụ cười tươi tắn của Thúy Hiền, cậu cũng bật cười ngượng nghịu.
"Nhưng em thấy nó không được nam tính lắm."
Thúy Hiền bật cười khanh khách.
"Yên tâm, chị chỉ gọi em như vậy khi chỉ có hai chúng ta!" Thúy Hiền nhìn qua Hùng, "... Ba chúng ta."
Sau đó, cô bất ngờ bước sát lại gần Hùng, kiễng chân thì thầm vào tai cậu điều gì đó. Hùng hơi cau mày, nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Nghĩa đứng bên cạnh, tò mò nhưng cũng không tiện hỏi.
Thúy Hiền lùi lại, nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi xách túi xách lên.
"Thôi chị về đây. Bé Thỏ Trắng nhớ giữ sức khỏe nhé! Hùng, chăm sóc thằng bé cẩn thận, đừng có để nó lang thang ngoài đường nữa!"
Hùng cười khẽ, "Rồi rồi, chị đi cẩn thận."
Thúy Hiền phất tay chào rồi rời khỏi căn hộ, để lại Nghĩa với Hùng.
Sau khi thu dọn sơ qua, cả hai ai về phòng nấy. Nghĩa trằn trọc một lúc lâu, trong đầu cứ vẩn vơ suy nghĩ về cuộc gặp gỡ ngày mai. Cậu hồi hộp, lo lắng, không biết khi đứng trước mặt Mai Kitiyakara – người có thể là chị Nga của mình – cậu sẽ nói gì. Nghĩ đi nghĩ lại, rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro