Chương 6: Cạo Đầu Đi Tu

"Con từ đâu tới? Sao lại ngủ ở đây?" Vị sư già cũng chấp tay đáp lại, giọng ôn tồn.

"Con ở thành phố, sáng sớm hôm nay con lên chùa. Do mệt quá mà con ngủ quên mất," Nghĩa trả lời.

"Con có chuyện gì khúc mắc trong lòng, có thể chia sẻ cùng ta," vị sư già ngồi xuống bên cạnh Nghĩa. "Ta không hứa sẽ giải quyết giúp con, nhưng ít nhất có thể khiến con nhẹ lòng hơn."

Nghĩa ngập ngừng một lát, rồi cuối cùng kể hết mọi chuyện đã diễn ra với Mận cho vị sư nghe. Cậu khép lại câu chuyện của mình bằng một lời khẩn cầu đầy u uất:

"Con muốn cạo đầu xuất gia, làm thầy chùa. Cuộc đời này chỉ toàn nỗi đau buồn, chỉ có đi tu mới giúp con giải thoát. Xin sư giúp con."

Bỗng nhiên, một âm thanh ồn ào từ bụng Nghĩa phát ra, làm cậu bối rối. Những ngày gần đây, cậu hầu như không ăn gì, chỉ uống nước để cầm hơi.

Vị sư mỉm cười, ôn tồn nói: "Ta vừa nấu xong bữa cơm chay. Con có muốn vào trong dùng bữa trước không? Sau đó, nếu con vẫn muốn xuất gia, ta sẽ giúp con."

"Dạ." Nghĩa gật đầu, cảm thấy lòng mình dịu đi phần nào.

Cậu theo vị sư bước vào trong bếp của nhà chùa. Bữa cơm đạm bạc chỉ gồm cơm trắng, đậu hũ và một ít rau luộc, nhưng đối với Nghĩa, đó là bữa ăn ngon lạ thường.

Sau bữa cơm, vừa đặt chén xuống bàn, Nghĩa lập tức chạy đến quỳ trước mặt vị sư già, giọng nói cậu đầy quyết tâm:

"Xin sư cạo tóc cho con."

Vị sư già nhìn Nghĩa với ánh mắt trầm tĩnh, giọng ôn tồn:

"Con còn trẻ, suy nghĩ chưa thực sự chín chắn. Ta nghĩ con chưa phù hợp để đi tu."

Nghĩa dứt khoát đáp lại:

"Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu sư không cạo tóc cho con, con sẽ sang chùa khác để xuống tóc. Con tin là sẽ có nơi nhận con."

Vị sư già trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

"Thôi được, ta sẽ theo nguyện vọng của con. Bây giờ, hãy theo ta lên chính điện làm lễ quy y."

Lễ quy y kết thúc, mái tóc Nghĩa đã được cạo, và pháp danh của cậu chính thức là Pháp Thiện. Tuy nhiên, khi nhìn cái đầu trọc của mình, Nghĩa bỗng có chút hối hận. Cậu đã nghĩ rằng trở thành một nhà sư sẽ giúp mình giải thoát khỏi những nỗi buồn trong lòng, nhưng không ngờ những u phiền ấy vẫn còn đó, thậm chí dường như còn bám chặt hơn vào trái tim cậu.

Công việc hằng ngày ở chùa cứ lặp đi lặp lại: đọc kinh, ngồi thiền, nấu ăn, gánh nước, quét sân, rồi lại đọc kinh, ngồi thiền. Đã ba ngày trôi qua, Nghĩa bắt đầu thấy nhàm chán. Cậu đứng giữa sân chùa, dưới tán cây cổ thụ xòe bóng mát che, chim chóc kêu líu lo trong không gian tĩnh lặng, nhưng Nghĩa lại không cảm thấy yên bình. Cậu quăng cây chổi sang một bên, ngồi phịch xuống đất, thở dài.

Cuộc sống ơ đây quá yên ắng, đều đặn và tẻ nhạt so với những gì cậu tưởng tượng. Cậu đã nhận ra mình không thích hợp với cuộc sống trong chùa. Nhưng làm sao có thể mở lời với sư Pháp Ân – vị sư già đã nhận cậu vào chùa và đối xử rất ân cần với cậu? Suốt cả ngày hôm đó, Nghĩa làm việc gì cũng không tập trung, đầu óc chỉ toàn tập trung suy nghĩ tìm lý do để nói với sư Pháp Ân.

Đang ngồi bực bội với cây chổi còn vứt trên mặt đất, Nghĩa chợt giật mình khi nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên phía sau:

"Pháp Thiện, con đang làm gì ở đây thế?" Sư Pháp Ân từ tốn hỏi.

Nghĩa vội vàng đứng dậy, lúng túng cầm lấy cây chổi. "Con đang... quét rác trên sân, thầy."

Sư Pháp Ân mỉm cười nhẹ, ánh mắt hiền từ nhìn thẳng vào cậu.

"Con có quét sạch được rác trong tâm mình chưa?"

Nghĩa ngạc nhiên, không hiểu rõ lời thầy.

"Thầy... con không hiểu ý thầy?"

Vị sư già nhìn cậu bằng ánh mắt thông suốt, giọng nói như chứa đựng sự bao dung lẫn thấu hiểu.

"Ta biết lòng con không thực sự muốn ở đây. Tâm trí con vẫn hướng về cuộc sống ngoài kia, nơi có sự hối hả, náo nhiệt của thành phố."

Nghĩa cúi đầu, ấp úng.

"Thầy... thầy có trách con không?"

Sư Pháp Ân lắc đầu, đặt tay lên vai cậu.

"Ta không trách con, ta chỉ đang chờ bên trong con lên tiếng mà thôi. Nơi này phù hợp với những người như ta – già nua và cần sự yên tĩnh. Con còn trẻ, con cần phải tìm đến những nơi phù hợp với mình, nơi mà con có thể phát triển và sống đúng với bản chất của tuổi trẻ. Nhưng nhớ rằng, dù đi đâu, con vẫn luôn là học trò của ta. Khi nào có dịp, hãy lên đây thăm ta, được chứ?"

Nghĩa xúc động, đôi mắt đỏ hoe.

"Con... con cảm ơn thầy. Con sẽ quay về thành phố và sắp xếp lại mọi thứ, nhưng con hứa sẽ thường xuyên về thăm thầy."

Sư Pháp Ân gật đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến.

"Ta sẽ đợi con."

Nghĩa cúi chào sư Pháp Ân, rồi bước nhanh vào phòng thu dọn đồ đạc. Khi đeo balo lên vai, cậu dừng lại trước sân chùa, nhìn lại toàn cảnh nơi đã gắn bó với mình trong những ngày qua – những mái ngói cong, cây cổ thụ, bức tường bao quanh tĩnh lặng, và chiếc chuông lớn có tiếng rất vang. Bước theo con đường mòn dẫn xuống núi, cậu quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng nhỏ bé của sư Pháp Ân vẫn đang đứng ở đó, dõi theo cậu từ xa. Trên gương mặt vị sư già, một nụ cười nhân hậu và bình thản nở ra, như gửi gắm tất cả sự thấu hiểu và lời chúc an lành đến người học trò trẻ.

Sau hai giờ đạp xe liên tục, Nghĩa mệt mỏi trở khi về tới khu trọ. Trời đã ngả chiều, không khí mát mẻ nhưng lòng cậu lại nặng trĩu. Vừa vào đến phòng, Nghĩa khởi động lại điện thoại, hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ bà ngoại, chị quản lý nhà hàng sushi nơi cậu làm thêm, và cả Danh – người bạn thân nhất – lần lượt hiện lên. Nhưng điều khiến cậu bần thần hơn cả là khi lướt Facebook, tấm ảnh Mận trong bộ váy cưới trắng muốt rạng rỡ hiện ra trên dòng thời gian của cậu. Ngày hôm nay, Mận chính thức trở thành vợ người khác.

Nghĩa ngắm nhìn bức ảnh một hồi lâu, trái tim nhói lên từng đợt. Cậu đặt điện thoại xuống bàn, bước ra hành lang, tựa vào lan can và đưa ánh mắt xa xăm nhìn xuống sân trọ vắng lặng. Mọi thứ dường như lặng đi, chỉ có tiếng gió thoảng qua hàng cây và vài ánh đèn đường bắt đầu sáng lên.

Đúng lúc ấy, Hùng – anh chàng hàng xóm ít nói – từ trong phòng bước ra, bắt gặp Nghĩa, cậu dừng lại một chút và tiến đến gần.

"Lâu quá mới thấy ông đấy! Tưởng ông chuyển chỗ trọ rồi cơ chứ," Hùng bắt chuyện, giọng bình thản.

"Tôi mới đi xa một chuyến... có thể nói là... đi du lịch," Nghĩa lúng túng đáp, cố gắng tìm một lời biện minh.

"Chắc chỗ ông đi nóng lắm nhỉ?" Hùng cười nhẹ, rồi tựa lưng vào lan can, nhìn thẳng vào Nghĩa.

"Sao ông nói vậy?" Nghĩa thắc mắc.

Hùng chỉ tay lên đầu mình. "Tóc ông đấy."

Nghĩa cười nhạt. "À, đúng rồi. Chỗ đó... khá nóng, nên tôi cạo trọc cho mát."

Hùng gật đầu một cách qua loa, không hỏi thêm nữa.

"Ông đang định ra ngoài à?" Nghĩa bất giác hỏi, không muốn không gian trở nên quá im lặng.

"Ừ, định chạy xe dạo quanh thành phố một chút. Hôm nay trời đẹp, không có mưa," Hùng đáp, vẫn bình thản.

"Ông... cho tôi theo cùng được không?" Nghĩa ngập ngừng, không ngờ chính mình lại thốt ra câu này.

Hùng hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu. "Được chứ, đi một mình cũng chán. Đi thôi."

Cả hai nhanh chóng xuống sân. Hùng cầm lái, còn Nghĩa ngồi phía sau. Chiếc xe máy bon bon trên đường, luồn lách qua những con phố đã bắt đầu lên đèn. Thành phố về đêm thật đẹp, ánh sáng rực rỡ từ những tòa nhà hoa lệ phản chiếu xuống đường, người qua lại tấp nập. Nhưng suốt quãng đường, cả hai đều im lặng, không ai nói lời nào.

Bất chợt, Hùng liếc qua kính chiếu hậu và thấy đôi mắt của Nghĩa đỏ hoe. Cậu ấy đang khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa tan vào bóng đêm, không thành tiếng, chỉ có đôi vai khẽ run lên.

Hùng không phản ứng, cũng không nói gì. Cậu tiếp tục lái xe, đưa Nghĩa đi qua những con phố sầm uất, những tòa nhà cao chót vót, những ánh đèn lung linh trải dài, hy vọng chính những cảnh vật ấy sẽ phần nào làm dịu đi nỗi đau mà người bạn hàng xóm đang chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro