Chương 18: Vì thỏa mãn sủng vật như em
Jiyeon đứng ở ngoài cửa phòng học của Myungsoo đi qua đi lại, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía phòng học.
“Đây không phải là Kim Jiyeon sao?” Giọng nói rất ôn hòa.
Jiyeon nhìn về phía nguồn gốc thanh âm. Nụ cười ngây thơ rất giống Junhyung .
“Em có việc gì?” Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Jiyeon hắn hỏi.
“Em,em có việc muốn tìm Myungsoo.” Mắt nhìn về phía nụ cười rất quen thuộc kia lại làm cho tim của Jiyeon không hiểu tại sao chua xót. Tay của JiYeon khẩn trương xoa nắn lấy phong thư hồng phấn trong tay.
“Để anh giúp em gọi hắn?” Mắt nhìn sang hướng phòng học. Muốn xác định Myungsoo có ở đó hay không.
“Cảm ơn anh.” Jiyeon làm một động tác hít thật sau trả lời. Có đôi khi hiền lành lại là một tai họa.
Nụ cười rất giống Junhyung nhìn về phía Jiyeon, đã sớm nghe nói Jiyeon sống nhờ tại Kim gia rất dịu dàng đáng yêu, hôm nay vừa thấy mới phát hiện thì ra JiYeon so với lời đồn đãi còn dịu dàng đáng yêu hơn.
Nhìn thấy bóng lưng đi vào phòng học, tay Jiyeon liền không ý thức xoắn lại phong thư hồng phấn. Trong lòng sợ hãi Myungsoo sẽ có phản ứng như thế nào.
“Myungsoo, em gái cậu tìm cậu kìa.” Nhìn qua quan hệ giống như không tệ.
Myungsoo dừng lại động tác loay hoay, ngước mắt muốn xác định chính mình có nghe lầm hay không. Em gái muốn tìm hắn, Jiyeon đến tìm hắn, không thể nào.
Mà nam sinh kia chỉ là dùng ánh mắt trả lời Myungsoo.
Theo ánh mắt nhìn lại,Myungsoo đã nhìn thấy xoẹt qua một thân ảnh bất an đứng ở ngoài cửa phòng học.Hoài nghi, hắn liền đứng lên đi đến chỗ Jiyeon.
Nhìn thấy Myungsoo đột nhiên đứng ở trước mặt mình, Jiyeonsợ hết hồn sau liên tiếp lui về phía sau.
“Nhìn thấy quỷ sao.” Myungsoo cười nhạo nhìn Jiyeon nói ra. Là cô ấy muốn tìm hắn,chứ không phải hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.
“Myungsoo, anh...” Nhìn thấy mặt Myungsoo, Jiyeon liền không tự chủ được đầu lưỡi thắt lại. Myungsoo khinh thường nhìn Jiyeon, nhưng trong lòng lại đoán nguyên nhân cô đến tìm hắn sao.
“Cái này, cái này là bạn học cùng lớp của em nhờ em chuyển giao cho anh , hi vọng anh nhận lấy.” Jiyeon đưa phong thư hồng phấn sắp bị chính mình bóp nhăn đưa đến trước mặt Myungsoo. Trong lòng cầu xin anh nhận lấy nhanh để cô có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn thấy trong tay Jiyeon cầm phong thư hồng phấn, Myungsoo sững sờ sau đó khóe miệng lại khôi phục thành cười nhạo như có như không. Nhưng cũng không có vươn tay cầm lấy phong thư đó.
“Myungsoo Oppa.” Nhìn thấy trong mắt Myungsoo dâng lên nụ cười, Jiyeon chỉ cảm thấy sống lưng lạnh cả lên.
Một giây sau Myungsoo bức Jiyeon đến góc tường, tay nâng cái cằm khéo léo của Jiyeon lên, để cho mắt của cô nhìn thẳng vào hắn.
“Myungsoo oppa… .” Jiyeon không biết Myungsoo đột nhiên cử động như vậy làm gì.
“Không nghĩ tới sủng vật như em thông minh như vậy nha.” Lời Myungsoo nói có chút khó hiểu.
“Em không có.” Cho dù VJiyeon không biết Myungsoo nói như vậy là có ý gì, nhưng mà nhìn trên khuôn mặt Myungsoo cũng biết.
“Không có, tại sao dáng vẻ luôn điềm đạm đáng yêu như vậy.” Myungsoo cầm lấy phong thư hồng phấn trong tay đưa đến trước mắt Jiyeon để cho cô nhìn.”Đây là cái gì?” Tại sao tìm cô gái khác cho hắn,để hắn buông tha cô sao?
“Đây thật sự là do bạn em nhờ chuyển giao cho anh , nếu như anh đã không muốn nhận thì để em trả cho cô ấy là được,anh không nên tức giận.” Không biết trong đầu Myungsoo nghĩ cái gì, nhưng nhất định không phải là có lợi đối với mình.
“Trả lại cho cô ta, không cần, vì thỏa mãn sủng vật như em, anh làm sao cũng phải nhận nó, bất quá ngày nào đó cô ta nói cái gì thì người đầu sỏ gây nên chính là em_Kim Jiyeon, bởi vì là em đưa cô ta tới bên cạnh anh .” Đôi môi xinh đẹp của Myungsoo vĩnh viễn nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro