Ánh sáng (END)
Có một câu nói rằng Đấng tối cao ban cho con người số ngày của riêng họ để họ có thể cảm nhận được niềm vui. Điều tương tự cũng xảy ra đối với số ngày mà mọi người rơi vào thời kỳ khó khăn. Vì vậy, khi ai đó nghĩ rằng em đã sống một cuộc sống khó khăn trong suốt những năm đầu của tuổi 30, em có thể sẽ trải qua niềm vui đang chờ đợi em trong những năm tiếp theo.
Bất chấp ánh sáng, bóng tối sẽ đến. Tuy nhiên, trong bóng tối, sẽ luôn có ánh sáng.
Tsukishima không phải là một người hay tin và không thích câu nói đó. Em tin rằng có được vận may lớn là một trong những yếu tố chính để ai đó thành công.
Nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, em nghĩ rằng có lẽ câu nói đó khá... đúng. Sau cùng, với một người đang ngồi trên ghế tắm nắng uống nước trái cây tươi, em khá hài lòng.
"Thích khung cảnh chứ?"
Em nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng mình. Tsukishima chỉ nhếch môi cười tự mãn. Kuroo cúi xuống hôn lên má và vùi mặt vào cổ em.
"Em dịch qua một chút được không?"
"Còn nhiều ghế khác mà, sao anh lại cố chiếm chỗ của em...", Tsukishima nhẹ nhàng nói khi cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Kuroo sau tai, làm em hơi nhột nhạt.
"Mấy chiếc kia không có cục cưng của tôi...", Kuroo lẩm bẩm.
Tsukishima cảm thấy bồn chồn trong bụng, em cảm thấy hơi nóng phả lên má khi Kuroo nắm và đan các ngón tay vào nhau.
"Tuy nhiên, trên chiếc ghế này, là người đẹp nhất mà mắt tôi từng được chiêm ngưỡng...", Kuroo trầm ngâm.
"Thật luôn?"
"Mhm... người đẹp nhất trên thế giới là cục cưng của tôi..."
Tsukishima tựa vào người Kuroo. Nó ấm áp, nhưng không phải là loại ấm áp mà ánh sáng mặt trời từ chiếc dù che nắng lớn mang lại.
"Tsukishima Kei."
"Dạ?", Tsukishima trả lời, nhắm mắt chờ đợi câu trả lời của chồng.
"Không có gì. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ mất em khi tai nạn xảy ra..."
Tsukishima cũng nghĩ vậy, chỉ là em thấy thật buồn cười vì có lẽ số phận và may mắn đã đứng về phía hai người khi họ gặp lại nhau.
"Tôi đã cứu được em, nhưng rồi tôi lại để mất em dù chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi luôn căm ghét chính mình vì tôi đã tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để em ngoài tầm mắt lần nữa."
"Không ai thực sự mong đợi điều đã xảy ra. Vì vậy, đó không phải là lỗi của anh. Đó có thể cũng là lỗi của em."
Tsukishima đợi Kuroo đáp lại nhưng tất cả những gì em cảm nhận được chỉ là cái ôm của Kuroo.
"Tôi thực sự không thể tin được. Rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, cuối cùng thì em cũng trở về bên tôi."
Em bĩu môi. "Ý anh là sao đây? Anh chưa bao giờ đánh mất em. Em là của anh ngay lúc em trao trái tim cho anh..."
Kuroo cười khúc khích. "Ừ đúng rồi, thưa Ngài-Nếu-Anh-Không-Biết-Nghệ-Thuật-Là-Gì."
Em càu nhàu và thoát ra khỏi cái ôm, "Tại sao anh lại nhắc đến chuyện đó trong khi anh biết em đúng? Anh chưa bao giờ quan tâm đến nghệ thuật. Anh có nhớ những gì anh đã nói vào lần đầu tiên gặp em không? Vết sơn đó tượng trưng cho điều gì hả?"
Người đàn ông cười phá lên, Tsukishima chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy điện thoại mình đổ chuông. Em ngay lập tức biết ai gọi tới, bởi em đã mong đợi một cuộc gọi suốt 24 giờ qua.
Tsukishima di chuyển với tay lấy điện thoại trên bàn tròn. Kuroo chỉ quan sát nhưng vẫn để ý những gì sắp diễn ra.
"Có gì mới sao?", Tsukishima nghiêm túc hỏi.
"Phiên tòa sẽ diễn ra trong một giờ nữa. Họ đang xin thêm thời gian vì các bằng chứng quá lộn xộn."
"Tất nhiên là họ sẽ làm vậy rồi. Anh trai tôi sẽ yêu cầu gia hạn thêm thời gian, rồi lại thêm nữa... để thời gian có thể làm việc cho phía họ."
"Tôi biết, nhưng tin tốt là họ đã không được những gì họ muốn. Phiên tòa đã phán xét đến cùng đối với họ lần đó."
Tsukishima đưa mắt ngắm nhìn đầy đủ tiện nghi của khu nghỉ dưỡng. Ngay trước mặt là một hồ bơi lớn trong xanh, nhưng nếu thử đi xuống con đường lát đá cuội nhỏ sẽ được chào đón bởi bờ cát dẫn thẳng ra biển.
"Vậy có thể nói rằng chúng ta thắng kiện chứ?"
"Đó là lý do tại sao tôi gọi tới, để nói với cậu rằng chúng ta đã thắng.", Kenma cười khúc khích.
Tsukishima thở phào nhẹ nhõm, em đặt tay còn lại lên đùi Kuroo, nhưng Kuroo đã nắm lấy tay em. Đôi mắt em nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong đôi mắt của Kuroo.
"Cảm ơn, Kenma. Vì tất cả mọi thứ."
"Tôi đoán với việc này, tội lỗi của tôi cuối cùng đã được tha thứ chứ nhỉ?", em có thể nghe thấy giọng điệu của Kenma có chút trêu chọc.
"Đừng nói vậy. Nhưng tôi thực sự mừng vì sự giúp đỡ của cậu."
Cuộc gọi kết thúc, Tsukishima bình tĩnh đặt điện thoại trở lại bàn trước khi nhìn Kuroo.
"Chúng ta đã thắng kiện."
Kuroo gật đầu kéo em trở lại vòng tay của mình, đầu đặt ngay trên ngực Kuroo.
"Em ổn chứ?"
"Tất nhiên là ổn rồi, em chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng trước đây. Em cảm thấy rằng mọi vấn đề mà em phải đối mặt đều biến mất ngay khi em nắm hết quyền của anh trai mình trong công ty."
"Vậy em có hối hận không khi không tống anh ta vào tù?"
Tsukishima sững sờ một lúc khi nghĩ về câu trả lời của mình. Em có hối hận chút nào khi chỉ lấy đi tất cả quyền và tài sản của anh trai và không đưa anh ta vào tù không?
Dĩ nhiên là không. Nhưng chứng kiến cảnh mẹ van nài trong đêm trở về Tokyo, gần như nằm lăn ra đất với gương mặt đẫm nước mắt, điều đó khiến quyết định của em có chút dao động.
"Làm ơn, Kei. Đừng tước quyền của anh con, anh con hẳn đã hối hận vì những gì đã làm với con, anh con chỉ muốn công ty được an toàn, vì đó là thứ duy nhất mà bố con để lại cho chúng ta."
Tsukishima cảm thấy những lời nói đó đang tát vào mặt em.
"Mẹ, mẹ có thấy Akiteru đã làm gì con không? Anh ta đã bắt cóc con và dọa giết con đấy! Khi con mất đi ký ức, mẹ còn âm mưu với anh ta để che giấu sự thật với con!"
Mẹ em đứng dậy, lau nước mắt. Bà với lấy tay em và giữ nó thật chặt.
"Mẹ biết và mẹ xin lỗi vì điều đó. Mẹ đã bao dung với anh trai con bất chấp tất cả nhưng mẹ hy vọng rằng con có thể thay đổi suy nghĩ của mình. Chúng ta có thể bắt đầu một khởi đầu mới, Kei. Con có thể để anh trai xây dựng một chi nhánh khác để con có thể xử lý ở Tokyo."
Tsukishima cảm thấy mắt mình rưng rưng. Nếu bố em thể hiện tình yêu của mình với em bằng cách để em theo học nghệ thuật khi lên đại học, thì đây có phải là cách mẹ thể hiện tình yêu của mình với anh trai không?
Thật kinh tởm. Và em muốn thương hại chính mình ngay bây giờ.
"Mẹ, Akiteru là con một của mẹ sao? Mẹ có đang nghe lời chính mình không? Hay là Akiteru bắt mẹ làm tất cả những điều này? Bởi vì nếu không, thì lòng trắc ẩn của mẹ đối với người cũng là con của mẹ ở đâu? Con mới là người bị oan ở đây, không chỉ một lần mà là nhiều lần! "
"Kei..."
"Không! Mẹ không thấy cách anh ta chĩa súng vào con như thế nào đâu mẹ ạ. Con đã sẵn sàng mạo hiểm tất cả, con đã chuẩn bị sẵn sàng để chết. Nhưng bây giờ con có cơ hội sống, con sẽ làm mọi cách để tránh xa mọi thứ từ anh ta."
Em nắm quyền của Akiteru trong công ty, đảm bảo rằng tên tuổi của anh ta sẽ được tất cả công ty ở Tokyo biết đến rằng anh ta đã cố gắng hãm hại em trai mình chỉ vì quyền lực. Anh em nhà Miya cũng bị thiệt hại nặng nề và buộc phải rời Nhật Bản và định cư ở Thượng Hải, nơi được cho là có chi nhánh lớn thứ 2.
Tsukishima đảm bảo rằng tất cả các tài sản được Akiteru khai thác và mua bất hợp pháp bằng tiền của công ty đều sẽ được truy tìm và đình chỉ.
Bất chấp mọi thứ, Tsukishima không động đến quỹ tín thác của anh trai mình, bởi sau cùng đó là của anh ta. Em cũng không lấy đi căn biệt thự vì lo sợ cho cuộc sống của mẹ em.
Bây giờ, Tsukishima hy vọng là mọi thứ đều ổn.
"Không."
"Tại sao?", Kuroo tò mò hỏi. Bởi vì anh biết rõ rằng nếu anh là Tsukishima, anh sẽ muốn người đàn ông đó mục rữa trong tù.
"Em muốn anh ta nhận ra rằng công ty không phải là tất cả trên thế giới này. Lòng tham của anh ta đã tích lũy quá giờ và điều đó là không tốt. Em muốn anh ta nhận ra rằng đây là hậu quả của hành động của mình. Và em biết rằng anh ta sẽ sớm nhận ra lỗi lầm của mình."
"Sẽ mất nhiều thời gian, bé yêu..."
"Và anh ta vẫn là... anh trai của em. Mặc dù anh ta muốn em chết, em nghĩ rằng có phần kỳ lạ này trong em sẵn sàng tha thứ."
Kuroo thở dài, "Tôi ủng hộ bất kỳ quyết định nào của em và lần này, tôi sẽ không bao giờ để em khuất tầm mắt tôi nữa."
"Chúng ta đã kết hôn, Tetsu. Về cơ bản chúng ta sẽ gặp nhau hàng ngày và hàng đêm trong cuộc sống từ bây giờ."
"Vậy chúng ta có thể làm chuyện đó bất cứ khi nào tôi muốn không?"
"Sao cũng được... con mèo ngốc này..."
Tsukishima không nhìn thấy cách đôi mắt của Kuroo sáng lên. Em biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Kuroo di chuyển, nắm tay em và kéo em về phòng của họ theo đúng nghĩa đen.
Tsukishima dở khóc dở cười khi Kuroo khóa cửa và bắt đầu cởi bỏ chiếc áo sơ mi xám. Đôi mắt em nhìn chằm chằm vào cơ thể săn chắc vượt thời gian của Kuroo.
"Nó không có nghĩa là chúng ta có thể làm điều đó bây giờ. Chúng ta phải có tâm trạng vào việc chứ!"
Kuroo đi về phía em, hướng hai tay của Tsukishima lên cơ thể mình.
"Ý của em là gì? Tôi luôn luôn có tâm trạng với em, bé yêu.", Kuroo kéo Tsukishima lại gần hơn, rải những nụ hôn lên môi và cổ.
"Chẳng phải em cũng như vậy sao? Hửm?", Kuroo thì thầm vào tai trước khi tay luồn vào trong áo Tsukishima để vuốt ve cơ thể em.
Em có thể cảm thấy cơ thể mình đang bốc cháy chỉ với một cú chạm của Kuroo. Tsukishima chỉ khẽ thở dài và vuốt ve má Kuroo trước khi hôn trả.
Nụ hôn đầy tình tứ, mềm mại, giống như cách mặt trăng tắm cho bãi biển bằng ánh sáng của nó. Nụ hôn đầy mời gọi, giống như một lời mời tiến thêm một bước nữa.
Tsukishima khẽ thở khi bàn tay Kuroo nhẹ nhàng đưa ra sau lưng cậu. Cảm giác thật râm ran, nó khiến nụ hôn sâu hơn.
Chiếc áo của em được cởi ra trong tích tắc, Kuroo cố dìu em về phía giường. Tsukishima ngồi xuống, Kuroo vẫn tiếp tục những nụ hôn trên cổ và ngực trần.
Một ngón tay đang chơi với đai quần đùi của em. Đôi mắt Kuroo tinh nghịch nhìn em, cố giục em nói điều em thường nói khi mất kiên nhẫn. Nhưng Tsukishima sẽ không để anh ta làm theo ý mình.
Em cúi người về phía trước, nhắm lấy môi Kuroo và liếm môi dưới. Kuroo rên rỉ mạnh mẽ khi tay Tsukishima chạm lên phần đũng quần đang căng phồng của anh ấy.
"Argh... em thật là xinh đẹp và dâm đãng..."
"Em biết tỏng anh muốn ăn sạch em rồi, nên đừng đóng giả nạn nhân ở đây...", Tsukishima nói với giọng quyến rũ nhất của mình.
Kuroo rên rỉ, anh đẩy em xuống giường và đè người lên. Kuroo tháo kính và đặt nó gần bàn cạnh giường. Tsukishima có thể cảm thấy quần áo bên dưới của mình dần biến mất cho đến khi em hoàn toàn khỏa thân.
Em rên rỉ khi Kuroo cho em mượn tay. Tsukishima có thể cảm thấy cậu nhỏ của mình trong bàn tay nóng bỏng của Kuroo, nó khiến em hưng phấn. Kuroo chăm chú nhìn cơ thể em, đảm bảo rằng em sẽ đạt được khoái cảm.
"Ưm... Tetsu, xin anh... ah...", Tsukishima rên rỉ, một tay nắm chặt lấy Kuroo, tay kia nắm chặt ga trải giường.
"Hửm, em thích chứ, bé cưng?", Kuroo thì thầm vào tai và cắn lên da thịt mềm mại trên cổ em.
"Ah! Có..!"
Kuroo vuốt ve chậm rãi nhưng rất sướng, cảm giác như Tsukishima có thể đến bất cứ lúc nào.
"Fuck... Kei, em thật dâm đãng..."
Kuroo cúi xuống, hôn hít lên đùi trong của em. Tsukishima cong lưng trong sung sướng khi em cảm thấy lưỡi Kuroo lướt qua và đi vào phía sau.
Em rên rỉ khi tay Kuroo tuốt lộng nhanh hơn, Tsukishima bấu chặt tay Kuroo khi em đến cao trào.
"Argh, bé cưng, em thật khiến anh phát điên lên..."
Cậu bé của Tsukishima giật giật, ướt át bởi tinh dịch của chính em. Ngực em ửng đỏ phập phồng, nhưng điều này không có nghĩa là mọi thứ sẽ dừng lại ở đây.
Tsukishima cũng thấy Kuroo cởi bỏ quần bên dưới của mình. Em tự nguyện dang rộng hai chân khi Kuroo đặt gậy thịt cứng ngắc của mình gần lỗ sau ẩm ướt của em.
"Ứm... Tetsu!"
Tsukishima rên lớn khi cảm thấy những ngón tay tiến vào trong. Phía sau em ướt đến nỗi có thể nghe thấy những âm thanh nhóp nhép khi ngón tay Kuroo di chuyển ra vào trong.
"Mmm... xin anh... Ah!"
Tsukishima lại cong lưng, ngửa đầu ra sau vì sung sướng.
"Xin anh, Tetsu...anh cho vào đi... ah!"
Kuroo càu nhàu, anh rút ngón tay ra, thay vào đó là anh bạn lớn của mình.
"Fuck, Kei..."
Kuroo từ từ đút vào và cảm giác thật tuyệt khiến em lại bắn ra một lần nữa. Tsukishima có thể cảm thấy tinh dịch chảy xuống cây nấm nhỏ của mình và em không thể làm gì với nó.
"Ưm... Tetsu làm ơn cho em..."
Khi Kuroo tăng tốc độ ra vào phía dưới, tay em ôm lấy cổ Kuroo, phó mặc cho anh ta. Em không biết phải làm gì với tất cả những cảm giác mà em đang cảm thấy lúc này.
"Ah! Muốn nữa...!"
"Bé cưng.. Tôi sẽ cho em tất cả... Fuck!", Kuroo chửi thề, thúc hông mạnh bạo hơn.
Em cảm thấy mình lại sắp bắn lần nữa. Tsukishima chỉ có thể kêu lên sung sướng, rên rỉ tên Kuroo hết lần này đến lần khác.
"Cùng đến với nhau nào."
Tsukishima xuất tinh. Hai người lại tiếp tục cuộc hoan ái sau đó. Thêm nhiều lần nữa.
-------------
Một lần nữa...
Có một câu nói rằng Đấng tối cao ban cho con người số ngày của riêng họ để họ có thể cảm nhận được niềm vui. Và Tsukishima nghĩ rằng những khó khăn của em đã kết thúc.
Những ngày ngập tràn niềm vui sắp đến gần, trải qua bóng tối, em đã tìm thấy ánh sáng của mình.
Đêm đó trăng sáng một cách lạ lùng, nó đang phát ra thứ ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng.
"Biển đêm nay yên tĩnh nhỉ? Phù hợp để vẽ tranh đấy.", Kuroo nói rồi trải tấm bạt lớn lên bờ.
Tsukishima chỉ có thể gật đầu đáp lại khi nhìn Kuroo chỉnh mọi thứ.
"Chúng ta phải cảm ơn Yachi-san vì món bánh mì trông ngon tuyệt này.", Kuroo nói khi chỉnh những chiếc đèn nhỏ cho buổi hẹn hò ngoài trời. "Em có cần đèn lớn hơn để vẽ tranh không?"
"Không, chừng này là đủ rồi anh."
Kuroo dường như nhận ra cái nhìn chằm chằm của em. Người đàn ông nheo mắt và đi về phía em.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Anh đoán xem"
"Tôi biết rồi. Đáng lẽ chúng ta nên đi xem phim tối nay."
Tsukishima bật cười. "Không, thế này tốt mà. Nói thật thì nó thật hoàn hảo."
"Thế em nghĩ gì thế? Do đèn phải không?"
Tsukishima lắc đầu.
"Em yêu anh, Tetsu. Và em sẽ luôn yêu anh."
Kuroo tròn mắt trước lời nói đột ngột. Tsukishima thoáng nhìn thấy vết ửng hồng trên khuôn mặt của chồng mình. Phải mất một lúc sau, khuôn mặt Kuroo mới giãn ra và nhìn em một cách yêu thương.
"Tôi yêu em nhiều hơn, Kei. Trăng nhỏ của tôi."
Kuroo mỉm cười, Tsukishima cũng vậy.
Gió thổi, sóng nhẹ nhàng ôm ấp lấy bờ. Quả thực, biển chắc chắn rất yên tĩnh và đẹp đẽ.
Đặc biệt là đêm nay.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro