Bất ngờ







Buổi điều trị kết thúc bằng việc Tendou đưa cho em một lọ thuốc khác. Em lơ đễnh đặt nó vào túi của mình rồi đứng dậy và ký vào đơn. Tendou đang bận nói chuyện với ai đó qua điện thoại nên em rời đi mà không nói một lời.

Khi đang tìm đường ra khỏi bệnh viện, dường như em bị mất trí. Những lời mà Tendou nói vừa nãy khiến em sợ hãi, nhưng em không biết tại sao.

Tsukishima dành cả ngày hôm nay ở cửa hàng để kiểm tra nội thất và những thứ khác. Em đang nghỉ ngơi một chút thì Yamaguchi gọi đến.

"Có chuyện gì vậy?", Tsukishima trả lời đều đều. Tay em đang bận rộn ký vào những tờ giấy nhận được từ Yaku, người đã ghé qua vài phút trước.

"Tớ vừa nhận được giấy phép kinh doanh và phê duyệt có chữ ký. Cậu sắp đạt được mục đích rồi!", Yamaguchi phấn khích nói.

Em muốn đảo mắt nhưng môi lại câu lên một nụ cười nhếch mép theo bản năng.

"Tớ biết. Nhưng thực sự, tớ không nghĩ rằng mình có thể làm được điều này nếu không có cậu."

Yamaguchi cười nhẹ nhưng cậu ta lại nói hơi kì lạ. "Đừng lo, Tsukishima. Mọi thứ tớ làm là để bù đắp cho cậu."

Hai người nói chuyện thêm vài phút và sau đó quyết định kết thúc cuộc trò chuyện. Em nghe thấy tiếng gõ kính, Tsukishima ngẩng đầu lên và thấy những nhân viên giao hàng. Một chiếc xe tải giao hàng đang đậu bên ngoài, Tsukishima vội vã đi về phía cửa và đón họ.

"Cảm ơn vì đã đợi, Tsukishima-san." Anh chàng giao hàng đưa một cái bìa kẹp giấy cho Tsukishima đóng dấu đỏ.

Tsukishima chỉ gật đầu.

"Anh sẽ sắp xếp chúng bây giờ chứ?" Anh chàng giao hàng hỏi.

"Nếu được thì anh có thể làm không? Tôi sẽ thanh toán sớm", Tsukishima trả lời khi nhìn ba chàng trai nâng bảng hiệu lên.

"Ồ, anh không cần phải làm vậy đâu! Mọi thứ đã được trả đầy đủ ngay khi anh mua nó." Anh chàng mỉm cười rồi sau đó lấy cớ để giúp những người khác mang đồ đạc.

Tsukishima chỉ quan sát khi họ dựng bảng hiệu của cửa hàng. Mặc dù đã có lúc em phải chỉ bảo những chi tiết nhỏ như tấm biển quá cao về bên trái v.v..., nhưng mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp.

Chiếc xe tải rời đi sau khi hoàn thành công việc. Chỉ còn lại Tsukishima bên ngoài thích thú ngắm nhìn cửa hàng nghệ thuật sắp hoàn thành. Đôi mắt em lần theo những con chữ vàng in nổi trên tấm biển.

Cuối cùng em cũng mở được Gekkō, việc còn lại duy nhất cần làm là trang bị nội thất. Với một tiếng rít nhẹ, em nhớ rằng hình như sắp tới sẽ có một cuộc triển lãm của công ty nội thất mà Yaku và Lev đã nói với em.

Tua nhanh sang tuần sau, em biết mình đang cảm thấy áp lực khi mở cửa hàng. Anh trai em khuyên em ngừng dự án của mình và chỉ sống một cuộc sống vô ích ở một nơi khác. Thật ra, hầu hết các cơn đau nửa đầu trong tuần này đều là do bị anh trai kích động. Một nửa trong số đó là từ người chồng của em, vì Osamu dường như sẽ không về nhà sớm vì bận với đống cuộc họp kinh doanh làm ăn ngu ngốc kia.

Rồi gần đây em chợt nghĩ đến những gì Akaashi Keiji đã nói hôm ký hợp đồng. Em từng tổ chức các cuộc triển lãm nghệ thuật ư? Điều đó khiến em khó hiểu nhất. Thêm vào đó, có rất nhiều thứ đang diễn ra trong đầu vì em vẫn không thể quên được những gì Tendou đã nói.

Đó là lý do tại sao bây giờ em bị mất ngủ, vì không ngừng tìm kiếm trên internet những hình ảnh, bài báo, blog và video liên quan đến cuộc triển lãm nghệ thuật của em. Nhưng không có thông tin gì.

Tsukishima có cảm giác như nội tạng luôn bị xáo trộn mỗi khi nghĩ về những điều khiến em căng thẳng trong tuần này. Em xoa bóp thái dương trước khi nhấp một ngụm trà hoa nhài. Bữa sáng cũng không còn ngon nữa, sợi dây kiên nhẫn đang mỏng dần, và điều khiến em ngạc nhiên là tâm trạng của em thay đổi nhanh chóng theo thời gian.

"Chào buổi sáng, Kei. Chúc con một ngày may mắn", mẹ đến bên em và hôn lên má. Tsukishima nhìn mẹ mình, bà đang mặc một bộ đồ trông bình thường nhưng thực chất nó đều đồ hàng hiệu.

"Con có một vài điều muốn hỏi, hy vọng mẹ có thể trả lời cho con."

Mẹ em có vẻ cảnh giác khi em nói vậy. Bà chớp mắt, mím môi.

"Trước đây, con có tổ chức triển lãm nghệ thuật không ạ?"

Mẹ em chớp chớp mắt trước khi bà trả lời.

"Đúng vậy, con có tổ chức."

Tsukishima thở dài. "Có nhiều người tham dự không mẹ?"

Mẹ em có vẻ như đang cẩn thận lựa lời nói. Nhưng bà ấy vẫn trả lời.

"Có, rất nhiều người đã đến và đánh giá cao tác phẩm của con."

"Nếu đúng như vậy, tại sao không có một bài viết nào về nó? Hay một bức ảnh? Hay bất cứ thứ gì?" Tsukishima bực bội hỏi.

"Bài viết về cái gì?" Akiteru bước vào với hai tay đút túi. Cái cảm giác từ đôi mắt của anh trai anh lại hiện ra, khiến em sôi máu.

"Ồ, Akiteru. Tsukishima vừa mới kể lại cuộc triển lãm nghệ thuật này mà thằng bé đã xem. Đi thôi, mọi người có thể đang đợi đấy", mẹ em nhanh chóng đáp, bà đặt tay lên tay Akiteru như thể ngăn cản anh ta hỏi thêm gì đó.

Đôi mắt của Akiteru không rời khỏi Tsukishima dù chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng anh ta cũng rời đi cùng mẹ. Cho đến khi Tsukishima cảm thấy một cơn đau nhói khác trên đầu, em cảm thấy như mình bị kéo trở lại thực tại một lần nữa.

Em quyết định kiểm tra thời gian và địa điểm buổi triển lãm thay vì khiến bản thân căng thẳng. Tsukishima không ngạc nhiên lắm khi biết rằng nó sẽ được tổ chức ở một trung tâm hội nghị, vì đây là một công ty thực sự lớn.

Tsukishima quyết định nghỉ ngơi trong phòng một chút. Lúc thức dậy là đã vào khoảng 12 giờ trưa nên em quyết định bỏ bữa trưa, tắm rửa và đi thẳng đến buổi triển lãm. Trang phục chỉ là một bộ quần áo bình thường, một chiếc áo sơ mi màu xanh baby, quần jean bạc màu và giày thể thao màu trắng. Và cuối cùng, với chiếc mũ lưỡi trai màu đen, em đi về phía trung tâm hội nghị.

Nơi đó chật kín người. Mắt em nhìn sơ toàn bộ khu vực và ngay lập tức tìm đường về phía quầy thông tin. Các nhân viên chào hỏi và mỉm cười với em và đưa cho em một bản đồ lớn và một tờ rơi.

"Cảm ơn," Tsukishima đáp lại và rời đi, mắt nhìn vào tấm bản đồ được in bằng chất liệu bóng thông thường.

Nhìn thấy khu vực bán kệ hàng, em chen lấn qua những người có mặt ở đây để có thể kiểm tra nội thất mới. Có hàng chục món để lựa chọn, có những chiếc kệ làm từ gỗ tối màu cho đến sáng màu. Tận mắt chiêm ngưỡng chúng ở đây, Tsukishima không bao giờ có thể cảm ơn đủ về lời giới thiệu của Yaku.

Em mang ra cây bút và cuốn sổ ghi chép nhỏ, ghi lại giá của từng món đồ nội thất mình đã kiểm tra. Tất nhiên, ngoài giá cả, em còn chụp ảnh những món em đặc biệt chọn để đặt trong cửa hàng của mình. Tsukishima hoàn thành xong giá sách và giá đỡ bằng gỗ, bây giờ em đang cố gắng tìm đường về phía bàn làm việc.

Sau một tiếng hoặc lâu hơn, em thấy mình chỉ đi loanh quanh nơi này. Ngắm nghía và chiêm ngưỡng các thiết kế tuyệt vời. Ngay cả nghệ thuật cũng hiện diện trong những món nội thất này.

Em đem tờ rơi ra xem, có vẻ như sẽ có buổi tọa đàm với Giám đốc điều hành công ty vào lúc 3 giờ chiều. Tsukishima quyết định tham dự, vì trên tờ rơi nói rằng sẽ có một người trúng xổ số may mắn nhận được một phiếu giảm giá. Ngoài ra, đây sẽ là một ý kiến ​​hay nếu em ở lại và gặp gỡ những bộ não thiên tài đứng sau tất cả các công việc này.

Mọi người từ từ đổ vào hội trường nơi được cho là sẽ diễn ra buổi tọa đàm. May mắn thay, Tsukishima có thể ngồi hàng ghế đầu. Chỗ ngồi của em rất hoàn hảo, ở gần lối đi nhưng cũng ở trung tâm của sân khấu.

Tsukishima đang đọc tờ rơi và khi ánh đèn từ từ mờ đi, sân khấu được chiếu sáng. Bản nhạc mà em đang tận hưởng cũng dừng lại, Tsukishima ngồi thẳng dậy để chuẩn bị cho chương trình.

Người dẫn chương trình đang giới thiệu một vài người được quen trong số khán giả. Tsukishima vỗ tay khi khán giả làm vậy.

"Thưa quý vị và các bạn, chúng ta thật may mắn khi có người đứng sau Blank Space. Tất cả hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho Kuroo Tetsurou nào!"

Cùng với những tiếng la hét và tiếng vỗ tay, Tsukishima há hốc mồm. MC có thể đã nói sai tên của CEO, phải không? Tay em lạnh ngắt. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc bước lên sân khấu với một vài người đi cùng, cơ thể Tsukishima trở nên đông cứng.

Tại sao anh ta lại ở đây ?! Sao anh ta lại ở đây được chứ?! Trái tim em bắt đầu đập loạn xạ trong lồng ngực. Em cảm thấy máu dồn lên mặt. Đôi mắt em không thể không dán chặt lên người đàn ông.

Chỉ cách em vài mét, Kuroo Tetsurou đứng sừng sững, vẫy tay chào khán giả với nụ cười ấm áp. Tsukishima để ý rằng người đàn ông vẫn chưa nhìn thấy em và đó chính là cơ hội để trốn thoát. Em thu dọn đồ đạc của mình để rời đi, nhưng trong tích tắc ánh mắt của Kuroo đã đổ dồn lên em. Từ chỗ ngồi của mình, em thấy nụ cười của Kuroo biến thành một thứ gì đó.

Đôi mắt của Kuroo không rời khỏi em. Mặc dù người phỏng vấn đang hỏi anh ta những câu hỏi và anh ta trả lời, Kuroo vẫn không ngừng nhìn em. Tsukishima lúc đó thật muốn kiếm một cái hố để chui xuống, bởi vì ngay cả MC cũng nhận thấy rằng Kuroo đang nhìn em.

Giờ nhớ lại, Kuroo nói rằng mình chỉ là một nhân viên. Có nghĩa là, anh ấy đã nói dối? Tsukishima hét lên trong nội tâm. Anh ta là chủ của một công ty! Giống nhân viên chỗ nào chứ?!

Em chẳng tiếp thu được gì từ buổi nói chuyện. Tại sao? Bởi vì Tsukishima không thể nghe thấy gì khác ngoài nhịp tim ồn ào của mình. Tai em gần như ù đi vì tim không ngừng đập thất thường trong lồng ngực. Lần nào em cũng cố trấn tĩnh, nhắm mắt hít vào và thở ra. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa và bắt gặp ánh nhìn của Kuroo, em lại trở về trạng thái như cũ.

"Bây giờ chúng ta sẽ công bố người chiến thắng may mắn, mời CEO ạ!" MC thông báo.

Staff đẩy một chiếc xe đẩy lớn với một hộp thủy tinh trên đó. MC giải thích rằng Kuroo sẽ rút số ghế từ hộp kính đó, và nó sẽ quyết định ai là người chiến thắng.

"Mời anh, Kuroo-san."

Kuroo đưa tay vào trong hộp thủy tinh. Anh ta thậm chí còn không cố gắng lấy một con số từ dưới đáy thùng đã vội vàng rút ra một con. MC đưa mic cho Kuroo để đọc số. Tsukishima thực sự muốn thoát ra khỏi khoảnh khắc này, bởi vì em thề nếu số ghế của em được gọi-

"Ghế số 11." Giọng Kuroo vang lên.

Đèn được bật lên và ánh đèn sân khấu chiếu vào em. Em như một con nai bị lọt vào ánh đèn pha. Cả khán đài vỗ tay chúc mừng, nhưng em không có ý định rời khỏi chỗ ngồi của mình cho đến khi một nhân viên đi đến và cố gắng đưa em lên sân khấu.

"Cái gì ?! Không! Cái này có thực sự cần thiết không vậy?", Tsukishima cầu xin. Họ đã ở gần cầu thang, vì vậy em không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.

Em hạ chiếc mũ lưỡi trai xuống để che mặt. Đó là hành động cuối cùng cố gắng để không bị phát hiện. Nhưng sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào em, Kuroo hẳn đã biết.

MC dẫn em đi về phía Kuroo, anh ta đang cầm một chiếc phong bì nhỏ màu trắng. Một bàn tay vươn ra để bắt tay, và Tsukishima tự hỏi liệu có nên chấp nhận hay không.

Em đã làm và hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể thật tuyệt vời, đàn bướm bay nhộn nhịp trong bụng em.

"Xin chúc mừng." Kuroo nói. Em muốn rút tay về, nhưng Kuroo đã nắm chặt nó vài giây trước khi buông ra.

Chụp vài tấm ảnh và sau đó, Tsukishima muốn rời sân khấu nhưng MC phải nói lời kết thúc chương trình. Em đang muốn nhảy xuống sân khấu ngay lúc này nhưng mắt liền thoáng thấy con số trên tay Kuroo khiến em há hốc mồm.

Nó thậm chí còn không phải là số ghế của em! Số trên đó là 54, nhưng tại sao Kuroo lại nói rằng đó là ghế số 11? Tsukishima, vào thời điểm đó, đã đến giới hạn của mình.

Em không lãng phí chút thời gian khi chương trình kết thúc. Tsukishima ngay lập tức đi đến bậc thang xuống sân khấu, không hề để ý đến việc Kuroo gọi tên mình.

"Tsukishima! Chờ đã!" Em nghe thấy giọng nói của Kuroo bị át đi bởi những tiếng ồn của mọi người xung quanh.

Em cần phải ra khỏi đây.

Ngay lập tức.














to be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro